Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Nhật ký ngày chủ nhật


Blog, ngày …tháng…năm…

Hôm nay là chủ nhật. Những chủ nhật trước trôi qua thường lặng lẽ. Nó hay bắt đầu bằng một buổi sáng ngủ dậy muộn của mình, và kết thúc bằng sự mệt mỏi vì phải làm bao nhiêu là việc. Còn hôm nay thì không. Khép lại một ngày có lẽ lại là những dòng suy tư miên man về cuộc sống, về gia đình, về tình thân…và về tình yêu, về những cuộc hội ngộ không duyên nợ.

7h sáng…

Bố lái xe chở bà Tám, bác Thoa, mẹ và mình về Hải Dương để giỗ bà Hoằng là dì ruột của bố mẹ mình, chính là em gái ruột của bà nội mình. Mình tuy đã nghe tiếng bà từ rất lâu nhưng lần này mình mới có dịp về giỗ bà. Chuyến đi không suôn sẻ. Trên đường đi cầu Thanh Trì, lốp ô tô bị dính đinh và nổ, xe đột ngột láng sang bên phải đường. Mình thót tim. Nhưng rất may là bố đã kịp lái xe sát vào lề đường. Mình thấy kinh hoàng trước sự cố đó. Bố vẫn bình tĩnh. Sau khi bảo mọi người xuống hết xe. Bố lôi trong cốp xe ra một túi dụng cụ sửa chữa, và tháo một chiếc lốp xe dự phòng ở gầm xe ra. Và rất chuyên nghiệp, bố tự thay chiếc lốp xe bị dính đinh và nổ ấy. khoảng 20p sau, xe lại tiếp tục lên đường. Mình thấy thần tượng bố lắm. Cả bà Tám, bác Thoa…cũng thấy ngạc nhiên vì sự chuyên nghiệp của bố. Lái xe đâu chỉ biết mỗi việc lái xe!

Khoảng hơn 10h mình và mọi người mới đến được Hải Dương….

Nhà bà Hoằng rất đẹp. Một ngôi biệt thự với không gian cực kì mê li. Ngôi nhà 4 tầng với hơn chục phòng dành cho các con trai, con gái. Mình chỉ có thể nói rằng ngôi nhà vô cùng đẹp và được thiết kế rất tiện lợi, và khu vườn thượng uyển thì ôi thôi, mình chỉ ước ao không bao giờ phải rời xa cái khu vườn ấy.

Mình gặp gỡ bao nhiêu là cô bác chú dì họ hàng. Các gương mặt người thì lạ, người thì quen. Mẹ bảo rằng có những người có thể đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình được gặp mặt. Bởi họ hàng quá đông và đều ra nước ngoài làm ăn nên thi thoảng lắm mới có dịp gặp mặt đông đủ. Các cô, các chú con nhà bà Hoằng đều trưởng thành và phát đạt. Mình rất vui vì điều đó.

Về gần nhà, mình thấy em Duy gọi điện. Sau 2 cuộc gọi nhỡ, lần này mình mới nghe máy, như một sự tình cờ vậy. Em Duy báo tin em Thảo đang bị hỏng xe máy ở gần nhà mình. Mặc dù nhà mình với nhà Duy gần nhau nhưng giờ em Duy lại đang sang trường học nên ko có nhà. Duy gọi điện bảo mình ra trợ giúp em Thảo. Mình thấy có chút gì đó hơi nóng ruột nên gọi cho Thảo. Nghe Thảo kể thì mình biết được rằng Thảo và anh Đức đang trên đường về quê Bắc Giang để kịp đám ma chú ruột bị ung thư mất đột ngột. Không may khi 2 anh em Thảo đang đi trên đường 18 vắt qua khu nhà mình thì xe máy bị hỏng rất nặng. Nguyên nhân là do xe bị khô dầu và bị bó lại, ko thể đi được nữa. Thảo và anh Đức cùng vài người đi đường nữa phải vất vả lắm mới đưa được chiếc xe từ trên đường 18 xuống đường quốc lộ 2 để tìm quán sửa xe. Mình về tới nhà thì mẹ giục ra chỗ em Thảo sửa xe để xem tình hình như thế nào. Mình nhờ chị Quỳnh chở ra đến nơi, nhìn thấy anh Đức và Thảo đang đứng đó và chiếc xe Lead bị tháo tung ra. Chú sửa xe nói rằng phải đến sang mai mới sửa xong. Thảo bàn giao lại xe cho mình trông và vội vàng chuẩn bị về Bắc Giang để kịp đám tang chú. Lúc đó mình thấy thương 2 anh em. Đi lại xa xôi vất vả quá, mà lại gặp chuyện không may dọc đường. MÌnh nhiệt tình giục 2 anh em Thảo cứ đi về đi cho kịp giờ, rồi về việc xe cộ mình sẽ trông hộ và mang xe về nhà mình. Thấy anh Đức cứ ngần ngại, mình lại giục.

Một lúc đứng nói chuyện với Thảo, mình mới biết chị Trang vợ anh Đức vừa sinh em bé gái được gần 3 tuần, sinh đúng vào mùng 10 Tết, cái hôm mà mình đi thi Toeic ấy. Thế là anh Đức bây giờ vất vả thêm rồi. Có con nhỏ sẽ rất vất vả. Đôi khi nghĩ mà thương thương anh ấy. Nhưng dường như sau hơn 2 năm ko gặp anh Đức, mình thấy anh ấy vẫn thế. Có vợ có con rồi mà vẫn như thanh niên, ko có vẻ gì chững chạc người lớn cả….Nhưng đó chỉ là cảm nhận ban đầu của mình thôi, còn thực hư thế nào có lẽ bây giờ ko phải điều mình muốn quan tâm nữa…

Nghe giọng anh Đức trong điện thoại vẫn thế. Ấm và trong như ngày xưa. Nhưng sau 2 năm ko liên lạc, mình thấy anh ấy khách sáo một cách lạ lùng. Vẫn là cảm ơn mà sao xa cách đến thế. Mình hiểu vì sao lại như thế. MÌnh quá hiểu. Và mình chỉ cười thôi. Khi chẳng biết nói gì là mình chỉ biết cười trừ. Mình giúp Thảo và anh Đức đâu phải vì chuyện ngày xưa. CHỉ là 2 anh em đều là bạn của mình. Và với bất cứ bạn bè nào mình cũng sẽ chu đáo và nhiệt tình như thế. Cả bố mẹ mình nữa. Với bạn bè của con, bố mẹ rất nhiệt tình và chu đáo, và bố mẹ luôn làm mình cảm thấy tự hào.

Một vài lời tâm sự gửi cho anh Đức, Ex ngày xưa :

Anh ạ, trong cuộc sống, trên con đường mà anh và em đang đi, rất có thể một ngày nào đó ta lại gặp nhau, gặp lại nhau có thể trong lúc vui vẻ, trong lúc buồn bã, hay trong lúc hoạn nạn, khó khăn, trong sự cố ko biết trước được như ngày hôm nay chẳng hạn, thế nhưng anh hãy luôn tin rằng em luôn coi anh là một người bạn theo đúng nghĩa. Và nếu đã là bạn thì em sẽ luôn nhiệt tình và sẵn sàng giúp đỡ với khả năng của mình. Anh đừng bao giờ vì chuyện cũng mà ngần ngại, khách sáo. Quá khứ qua rồi. Giờ anh đã có gia đình, có vợ, có con. Em cũng đâu phải là trẻ con như ngày xưa nữa. EM khác xưa nhiều rồi. Anh hãy vô tư để suy nghĩ về em, anh nhé ! Chúc anh mọi điều tốt lành. Chúc baby của anh và chị Trang hay ăn chóng lớn và thông minh như anh nhé !

Viết cho bố mẹ của con : Bố mẹ, con vẫn luôn tự hào vì con có bố mẹ tâm lý, hiểu biết và giàu tình cảm. Con luôn nhìn thấy sự tận tâm, nhiệt tình, chu đáo của bố mẹ trong bất cứ việc gì đối với mọi người trong gia đình và cả đối với bạn bè của con. Con thấy hạnh phúc và hãnh diện lắm. Con cảm ơn bố mẹ !

Viết cho anh: anh ah, cảm ơn anh vì anh vẫn luôn là người đứng sau đồng cảm và lo lắng cho em, cảm ơn sự vị tha của anh, cảm ơn anh rất nhiều !!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét