Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Khát...

Monsoon ah, mi làm sao vậy? Lại khóc rồi. Cái đồ con gái mít ướt…

Không hiểu sao đã bao nhiêu năm rồi, cái tật xấu hay khóc của mình vẫn còn, dù biết cuộc sống sau này sẽ còn nhiều vất vả, khó khăn, sẽ còn nhiều ấm ức, giận hơn và nước mắt, thế nhưng hãy mạnh mẽ, hãy kiên cường để đối mặt. Bởi vì cuộc sống luôn như thế. Và dường như sống chính là một cuộc đấu tranh để dành được hạnh phúc.

Chưa bao giờ mình lại có cảm giác thèm có một tình yêu đến lạ lùng như thế này. Nhìn người ta yêu thương nhau, có vui, có buồn, có giận hơn, có hạnh phúc, có bình yên và cũng muôn vàn sóng gió, mình lại thấy chạnh lòng. Tình yêu giống như một con thuyền lênh đênh giữa muôn trúng đại dương, biết khi nào biển lặng trời im cho con thuyền được bình yên trong những yêu thương ấy, biết khi nào biển động sóng giữ và có thể sẽ nhấn chìm tất cả mọi thứ.

Gia đình, nó vẫn là nơi thiêng liêng nhất trong sâu thẳm trái tim và tâm hồn mình. Yêu thương nhau để làm gì nếu không phải để đi đến cái đích cuối cùng là được ở bên nhau mãi mãi, được nắm tay nhau đi trên một con đường, để mãi hạnh phúc trong một mái nhà với những đứa con bé bỏng, cùng vun đắp, cùng xây dựng mái ấm của mình.

Mình biết mình vẫn còn trẻ, vẫn còn đang cái tuổi phải phấn đấu, phải cố gắng nhiều cho sự nghiệp, cho tương lai. Mình biết mình chưa nên nghĩ đến chuyện đó vội…Thế nhưng…Không ! có lẽ mình ko nên dối lòng mình thêm nữa…mình thực sự cô đơn và lẻ loi, mình rất thèm một sự sẻ chia, một người có tâm hồn đồng điệu. Mình biết thế nào là yêu và thế nào là xã giao, mình biết thế nào là chân thành và thế nào chỉ là miễn cưỡng. Có lẽ mình đã sống quá lâu trong sự miễn cưỡng để rồi nhận ra rằng mình chưa thực sự có những rung động sâu sắc với bất kì ai. Tất cả đều nhàn nhạt, tất cả đều đi qua mình như một cơn gió, đến rồi lại đi. Và tới giờ mình mới giật mình nhận ra rằng bấy lâu nay mình đã quá tàn nhẫn với trái tim bé nhỏ và luôn khao khát yêu thương của mình. Mình đã sống quá lý trí để trái tim lạnh lùng và dường như khô khan. Giờ có lẽ nên làm theo những gì trái tim mách bảo, hãy sống thật với những rung cảm của chính tâmhồn mình.

Biết rằng trái tim nhỏ bé này chưa thuộc về ai, mình sẽ trao trọn nó cho người mình thực sự yêu thương. Mình biết mình cần thời gian để chờ đợi, nhưng thời gian có nghĩa lý gì, khi trái tim và sự chân thành mới là mãi mãi.

Cho dù có những thứ cả đời này sẽ không tìm thấy nhưng mình sẽ luôn đợi chờ và hi vọng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét