Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Thừa thãi

Đã trọn một ngày tìm kiếm…Google

Mình đỏ hoe cả mắt, mệt mỏi. MÌnh đã nói gì với em Duy hôm thứ 4 vừa rồi nhỉ? Thế nào là “Chị sẽ đi chơi 1 tuần sau khi bảo vệ xong chuyên ngành 1, và sẽ đi chơi một thời gian dài hơn sau khi bảo vệ chuyên ngành 2…” Ôi nhưng mà giờ mình đã muốn đi làm rồi, muốn tìm một công việc làm cho có kinh nghiêm và cũng để giải quyết cái đống thời gian thừa thãi trước mắt. Mình thấy chán quá. Mặc dù vẫn đang đi thực tập nhưng mà thời gian vẫn thừa ra vô khối.

Lẽ ra mình kết thúc thực tập từ tuần này cơ, nhưng mà cố gắng thêm một tuần nữa, ít ra trong tuần đó mình cũng học hỏi thêm được vài thứ. Hôm thứ 6 đang ngồi thì cô Chăm nhờ viết hộ cái “Sổ theo dõi ra vào kho”. Nghe tên đã lâu mà giờ mới biết mặt. Thế rồi hôm trước mình còn được anh Trung dạy cho cách đếm tiền sao cho khỏi bị kẹp díp, rồi mình được thực hành luôn cái máy đếm tiền, mà quy tắc sinh viên thực tập ko được sờ mó vào tiền nong. Hì, thế nhưng đây là ngoại lệ!

Mình thấy công việc của ngân hàng khá rảnh vào đầu năm. Thế nhưng đi đến cơ quan vẫn thấy không khí làm việc thật tấp nập, và thấy thích được đi làm quá. Ở nhà cũng thoải mái, nhưng mà cảm thấy mình vô dụng. CÒn đi học thì cảm thấy chán nản, vì toàn lý thuyết suông, và thấy không còn thích nghe thầy cô kể chuyện nữa, vì toàn chuyện trẻ con, chuyện học sinh…Thật chán.

Giờ mục tiêu cao nhất của mình là kiếm một công việc vừa sức có thể trái ngành nhưng có cơ hội để học hỏi thêm một cái gì đó. Thêm nữa mình định đi học thêm tiếng Nhật để có nhiều cơ hội thi apply vào một số công ty liên doanh với Nhật. Sắp tới mình chuẩn bị chuyển sang công ty chú Khách để thực tập nghiệp vụ kế toán doanh nghiệp, chuẩn bị làm báo cáo thực tập, viết luận văn và tập tành làm kế toán cùng với chị Hoa. Đấy, biết bao nhiêu là việc chứ có ít đâu chứ….Vấn đề là cứ thấy chán vì thấy mình thừa thãi quá. Mẹ bảo hay là làm bảo vệ cho mẹ, không lương, nhưng mà cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày. Mình cười bò ra:“Chẳng lẽ từ trước tới giờ con không được ăn cơm và mặc quần áo chắc!” Eo ôi nghĩ cái cảnh ra trường xong không biết đi đâu về đâu thật là nản. Chỉ mong sao cuộc sống đừng quá phũ phàng và tiêu cực để có bao người như mình còn có cơ hội mà phấn đấu, có động lực mà cố gắng.
Thôi lạc quan một chút đi. Cười lên khi cảm thấy mình trống rỗng nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét