Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Chỉ còn là nỗi nhớ....

Trưa nay qua đường phố quen, chợt nhớ tiếng ve đầu tiên, chợt nghe tâm hồn xao xuyến, điệp khúc tiếng ve triền miên





Một hôm mây trắng bỗng nhớ tiếng hát em, mây lang thang hoài để bầu trời thêm vắng, một hôm con nắng bỗng nhớ tiếng hát em, nắng lang thang hoài, tựa chua muốn quên...





Nhớ quá những mùa hè yêu thương, ta cùng ai đạp xe đi dưới 1 rừng hoa phượng đỏ, ta gọi đó là thời hoa đỏ, thời của khát khao cháy bỏng, và với bạn ấy thời hoa đỏ là một thời yêu đương bỏng cháy.

Phải chăng ta đã xa rồi cái thời hoa đỏ ấy?



Ta vẫn nhớ lắm mùa hè năm lớp 12, khi bao nhiêu nuối tiếc đọng lại trên trang vở của ngày học cuối cùng, trước mắt ta là kì thi đại học, đằng sau ta là bao nhiều kỉ niệm của thời áo trắng, và bạn ấy...ta cứ ngỡ ta sinh ra là để gặp bạn ấy, nhưng rồi sau 2 năm đại học, ta cảm giác như kí ức xưa chỉ còn lại bên thềm, trong một chiều hạ nắng đổ lửa, trong tiếng ve râm ran, chỉ mình ta tìm về với kí ức, nhớ .... về một con người chỉ biết yêu ta và thương ta mà thôi, còn ta thì vô tình, quá vô tình, ta đã làm bạn ây buồn nhiều....

Với ta, mùa hè thực sự nằm lại trong tim, nơi con phố ấy, căn nhà nhỏ ấy và bờ hồ ấy....



Ta xúc động bồi hồi một tiếng ve, xúc động khi bắt gặp ánh sáng đỏ hồng của chùm hoa phượng, mùa hè yêu thương của ta đã về...và ta nhớ....





Mùa hè ơi, chỉ còn là nỗi nhớ thương mà thôi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét