Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Em nhận ra em trong một khoảnh khắc...3/5 yêu thương

Hôm nay đã là 3/5 rồi, thời gian trôi nhanh thế, mới hôm nào là ngày đầu tiên của năm 2010, vậy mà giờ đã là giữa năm rồi, chả mấy chốc mình sẽ lại bước qua tuổi hai mươi tươi đẹp này! Thời gian ơi xin đừng trôi, để cô bé 20 là tôi có thêm nhiều thời gian tận hưởng cái vẻ trẻ trung nhất, căng tràn nhất của cái tuổi hai mươi này, cả đời chỉcó một lần thôi, vì thế đừng đẻ phí hoài những khoảnh khắc này!

Vừa checkmail xong thấy vui vui vì nhận đc 1 ấn phẩm của thanhphatduhoc, đólà 1 cẩm nang về du học Mỹ, cái mà chính mình đang quan tâm. Thật sự du học là ước mơ lớn nhất của mình, bởi vì kinh nghiệm của những tiền bối cho biết rằng, chỉ có đi ra nước ngoài thì mới "khá " lên được, có nghĩa là chỉ ra nước ngoài thì con người ta mới thấy rằng mình đnag ở vị trí nào.

Mình vẫn đang trên con đường chinh phục đỉnh Olimpia ấy, vẫn âm thầm như vậy, tuy nhiên ra nước ngoài mình có 2 mục tiêu: 1 là du lịch và hiểu biết văn hóa, 2 là du học, cả hai đều quan trọng với mình, và mình đang phấn đấu để đạt được ít nhất 1 trong 2, có lẽ khi ra nước ngoài về ròi thì mình lại có những mục tiêu mới hơn cho cuộc sống của mình chăng? Mình chỉ biết rằng bây giờ, đầu tư cho học tập là một sự đầu tư thông minh nhất đói với sinh viên chúng mình.

Mình có ý định tham gia câu lạc bộ tiếng anh của DAS,có lẽđến hè này mới xúc tiến được. Mình thấy yên tâm và tin vào chất lượng, nhất là mình thích cách thức liên lạc của câu lạc bộ qua mail, nó tạo ra một nét văn hóa của CLB, vừa cập nhật, vừa tiện lợi, và topic thì được gửi đến thành viên trước tạo hiệu quả cho việc thảo luận rất nhiều, cái gì được lên kế hoạch trước cũng rất tốt, có lẽ đólà điểm khác so với SEAMAP và mình thấy nó phù hợp với bản thân mình hơn.

Thứ 5 này mình muốn cho HT một điều ngờ, nhưng bí mật đi, mình muốn giữ tất cả đến phút chót.

Thêm 1 người nữa sinh tháng 5, ngoài những người mình đã biết, thắng 5 sẽ là 1 tháng đẹp nhất của mình, vì nó là thời điểm giao giữa hai thời kì như Ngọc ma nữ nói: thời tiền mãn teen( ko hiểu nó bới đâu ra cái thuật ngữ nghe ghế chết như thế), nhưng mà mình thấy thật tiếc nuối nếu ko làm được cái gì đẹp đẽ và ý nghĩa cho sinh nhật lần thứ 20 này, chẳng cần bánh gato, hoa và quà, mình chỉ cần mình làm được nhiều việc ý nghĩa cho chính mình và những người yêu thương, thế là đủ.

Nắng đã lên cao rồi, ngồi nhìn ra cửa sổ thấy những ngày đầu hè này sao mà tươi đẹp quá, ko biết mọi người có thấy tình yêu của một con bé đang chờ đợi niềm hạnh phúc của cuộc đời mình đang đến từng ngày ko nhỉ?

Hai mươi, em đã biết yêu, biết cho đi mà ko cần nhận lại...

Hai mươi, em đã biết thế nào là sống thực sự có trách nhiệm với cuộc đời này...

Hai mươi, em đã biết thế nào là niềm hạnh phúc khi được nói ra lời yêu thương chân thành nhất với người em yêu, tình yêu đã dạy em biết sống thật với cảm xúc của mình, tình yêu đã làm cho em biết sống hi sinh vì người khác nhiều hơn thế.Em biết thế nào là tình yêu đích thực, em biết thế nào là : những cô nàng ngu ngốc và bệnh hoạn trong những bộ phim em xem cách đây vài năm, vừa xem em vừa nói thầm như vậy, và bây giờ em trở thành những cô gái trong bộ phim ấy, nhưng lạ chưa? em thấy mình kongu ngốc và bệnh hoạn, trái lại em thấy mình giống thiên sứ, và em chờ : Sẽ có một thiên sứ thay thế anh yêu em, em hạnh phúc vì em đã đi ngược lại những điều gọi là ko tưởng của con người!


Hai mươi, em biết đến khát vọng, em biết đến cái đích của cuộc sống, em biết sống thế nào là tự do, em khám phá ra rằng tự dochính là hạnh phúc của cuộc đời mình, và người ta sống cũng là để đi tìm tự docho cuộc sống của mình.

Hai mươi, em biết rõ hơn về giá trị của tình bạn, và thấm thía hơn hai chữ bạn thân, em nhận ra ko có một người nào là thừa trong cái danh bạ điện thoại của em, trong cái friendlist trong mailyahoo của em. Em trân trọng họ và sợ mất họ, em đã từng đau khổ vì mất hộ trong những hiểu lầm ko đáng có.


Em hạnh phúc lắm vì cái tuổi hai mươi của em, dù em đang đau đớn vì một lí do gì khác, căn bệnh đau dạ dày hành hạ em, hay là bệnh huyết áp thấp khi em tình cờ biết đượckhi em đi hiến máuhay là vết đau nhức trên da thịtvì lấy vein nhầm, hay là sự mỏi mệt của con tim( đôi khi), hay là gì gì đi nữa, cái đó ko quan trọng, bởi em đang hạnh phúc, giống niềm hạnh phúccủa những chú chim sắp biết dang cánh đón những bão táp đầu tiên của cuộc đời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét