Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Tản mạn những ngày không vào được blog...



Trước hết là phải nói về Girl's Generation, 9 cô gái là thần tượng của rất nhiều teen việt trong đó có Pig, Pig cũng làm mình thích lây, mình thích cái vể bề ngoài nhưng hơn hết vẫn là cái phong cách trẻ trung, và nhất là mình thích sự nỗ lực của những thiên thần xứ sở Kim Chi này. Dạo này mình thường xuyên để desktop là hình ảnh của Girl's Generation, Pig rất thích thế, và nó cứ ngắm nhìn như ngắm nhìn một giấc mơ, hơn ai hết mình hiểu được giấc mơ của Pig, giấc mơ nào cũng vậy, đều đáng trân trọng.

Thứ năm tuần qua, 29/4, ngày cuối cùng để nộp hồ sơ đi học Cảm tình Đảng, bí thư ko đi họp khiến thông tin mù mờ, lớp mình và 4 lớp trên giảng đường đều ko hay biết gì hết. May có Ngọc ma nữ có bạn thân làm bí thư nên biết thông tin, tối 28/4 nhắn tin hỏi thì mình mới biết, điều kiện đi học cũng khắt lkhe, hồ sơ phải đầy đủ, đọc cái thông báo dán ở trước cửa văn phòng đoàn mà thấy nản, ngoài điều kiện về điểm số còn một lô một loạt các giấy tờ mà Đoàn trường ko phát cho, bắt đi download trên trang web của đoàn trường về mới mệt chứ, mà thời gian chỉ gói trọn trong 4h chiều ngày hôm nay thôi, nhưng mà lớp chỉ có mỗi mình và Ngọc ma nữ là đủ tiêu chuẩn đi học, tại sao ko tận dụng cơ hội này, nhất là hai đứa đều muốn có một cái gì đó khác đi, dù hai ko mặn mà gì với cái môn học chính trị, tuy nhiên với cơ hội như thế, ko nên bỏ qua làm gì hết, thế là mình đôn đáo đi lo 2 bộ hồ sơ, lục cục chạy đi download tài liệu về , điền vào hồ sơ, đi chụp ảnh, viết bản kiểm điểm đoàn viên, báo cáo thành tích học tập và rèn luyện, xin xác nhân của GVCN, xin bảng điểm của trung tâm tình....ôi trời ơi, bao nhiêu là thủ tục, dù ko quá khăn khó nhưng mà rất mệt và mất thời gian, chỉ có Ngọc ma nữa là sướng, vì cái gì cũng được hướng dẫn hết rồi, đúng là người đến sau đôi khi lại sướng.

Cuối cùng thì vẫn kịp đi nộp hồ sơ, hai đứa thở phào nhẹ nhõm vì dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi.

....Sau đó là vụ đi chơi 30/4, ngày hôm qua, khởi động từ 3h sáng đi về miền Thanh Hóa đồi núi, chỉ tầm 16km nữa là dến đường mòn HỒ Chí Minh.

Cái mà mình ấn tượng nhất có lẽ là những đồi mía, đồi dứa, đồi cao su bạt ngàn....và nhìn đầu cũng thấy một màu xanh ngút ngàn....

Lần đầu tiên đi lên đồi hái mơ, hái chè và ngắm nhìn những chú bướm xinh xinh bay rợp trời, thật là thích!

Lần đầu tiên đi xe máy chở.... 5 người, cảm giác vừa sợ vừa.... thú vị.

Lần đầu tiên biết rằng Thanh Hóa đâu chỉ có biển, đâu chỉ là những bãi tắm dài.

Lần đầu tiên biết đến tiết canh dê, thít dê tái, canh Lóng dân tộc, Canh chua nấu với thịt trâu và rất rất nhiều những cái khác nữa, thú vị và mới lạ....

Và lần này về Thanh Hóa mới thấy rằng dân miền Trung họ hiếu học đến nhường nào!

Hôm nay 1/5 chả đi đâu hết, đêm qua online nói chuyện với chị Huế đến 11h khuya rồi ngồi post bài trả lời câu hỏi lên VNecon tới 1h sáng mới đi ngủ, nhìn webcam thấy chị cười mà hình như vừa mới khóc, thấy thương chị thế, 23 tuổi, con người ta cần sự mạnh mẽ năng động, tự tin và cái nhiệt tình của tuổi trẻ, mong rằng những lời khuyên nhỏ bé của mình sẽ giúp chị suy nghĩ khác đi, bởi rằng "Thay thái độ, đổi cuộc đời" mà.

Dạo này mình cũng đang lùng sục đi tìm việc, mình muốn có một công việc khác với cái nghề dạy gia sư, mình muốn có 1 môi trường mới mẻ hơn là những cái gì quá nhàn hạ và êm đềm. Sinh viên mà, mình ko muốn bỏ phí thời gian và để thời đẹp đẽ của mình bay vụt đi hay vỡ tan như bong bóng xà phòng, và cũng bởi mình ko thể chấp nhận cái cuộc sống nhàn nhạt và quá ư bình yên đến độ nhàm chán. Công việc dạy thêm đang rất tốt, nhưng mình sẽ cố gắng trong 1 tháng nữa và muốn chuyển nghề sau khi thi xong học kì.

Có lẽ đó là một sự sắp đặt, hay là ý muốn chủ quan, hay là cái tất nhiên và ngẫu nhiên khi mình ko còn cách nào khác phải delete những tin nhắn đó đi, vẫn biết là kí ức ko thể nào chỉ bằng một cái lệnh delete là có thể xóa sạch đi được. Thật ra là mình thấy vô cùng tiếc nuối....

Đôi khi trong tâm trí mình, hình ảnh của con người ấy hiện ra, nói với mình rằng em phải cố gắng và đừng buông xuôi, hãy trưởng thành và mạnh mẽ lên. Dù mình biết người ấy đã đi về 1 miền kí ức xa xôi rồi.....

Nhưng cái gì đẹp đẽ nhất sẽ mãi là bất tử, mình tin là như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét