Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Còn ba mươi ngày nữa thôi....

Hôm nay là 23/4, bằng tầm này năm ngoái mình đang làm gì?

À, thì là một con bé SV năm đầu mà mình hay gọi là fresh student, là một con bé năm nhất ngây thơ nhưng mà cũng đủ nhạy cảm để biết trước được những gì sẽ phải đến, dự cảm được trước những gì sẽ phải xảy ra, con bé ấy đang "hạnh phúc trong nghi ngờ", hạnh phúc bên một người mà người ta vẫn gọi đùa là "người dưng", thế rồi cái gì đến cũng phải đến, giờ thì "người dưng" ấy ko còn bên nó nữa, người ấy đã đi tìm một khoảng trời riêng cho người ấy, và nó thấy thế là bình thường, nó chấp nhận sự thật theo cái cách mà chỉ có nó mới hiểu. Xem phim, đọc truyện làm cái gì chứ, nếu ko phải là để đúc rút cho mình những bài học trong cuộc sống? Chuyện của nó cũng giống một bộ phim Hàn thôi mà, giống như cái muôn thủa của tình yêu thôi mà, nó thấy như thế là bình thường, bởi tình đâu bao giơ cũng thế, bởi đàn ông (tuy ko phải tất cả) nhưng bao giờ cũng thế, bởi những gì đến nhanh thì cũng sẽ đi nhanh khỏi tầm tay ta mà thôi.

"Người dưng" ấy đã dạy nó nhiều điều, đến giờ nó vẫn nhớ. Đúng, chả có lí do gì để nó phải quên khi những điều ấy là đúng, "người ấy" cho nó nhiều động lực trong học tập, vì người ấy học giỏi, thông minh và đó là điều nó ngưỡng mộ nhất, vẻ bề ngoài ư? cái đó thật phù phiếm, chính nhân cách con người mới là cái đáng quý, nó nghĩ thế và sẽ làm đúng như thế, chả có gì phải quên cả, có chăng chỉ là những lần giận dỗi, nhưng mà cũng chẳng cần, bởi nó là gia vị cuộc sống, thiếu nó, tình yêu sẽ chẳng thế trọn vẹn theo đúng cái nghĩa của nó.....và nó ko quên, đơn giản nó thấy " người dưng" của nó hoàn toàn theo đúng nghĩa là một kỉ niệm đẹp trong trái tim nó, dù ko phải bất cứ cái gì đẹp cũng là tình yêu.

Bây giờ nó_ ko_ yêu_ ai hết

Một con bé ko yêu ai giống như hồi đi học phổ thông, nó đóng cửa trái tim, thực hiện chính sách "bế quan tỏa cảng"....với tình yêu thôi mà......và nó nhận ra điều làm nó buồn hơn cả chính là bạn bè nó( ngoài gia đình nó), những biến cố nào trong gia đình cũng làm nó đau lòng, rất may gia đình luôn là điểm tựa trong cuộc sống của nó, trong những cơn bão táp cuồng phong của lòng mình. Còn bạn bè,nó trân trọng lắm,nó cố gắng giữ gìn tình bạn, nó có nhiều bạn bè hơn nó tưởng, và nó thấy may mắn hạnh phúc lắm.

Bạn bè đã dạy nó cách sống hòa đồng và trách nhiệm, sống tình cảm và biết quan tâm hơn, chan hòa hơn, tôn trọng mọi người hơn...., đó là những gì cần có trong một tình bạn, ngoài sự chân thành và thẳng thắn, nó thấy cảm ơn bạn bè nó lắm, ngay cả khi anh Hiếu nhắn cho nó 1 cái tin như vậy, nó thấy buồn và hụt hẫng nhưng trong đầu lóe lên một niềm vui, vì nếu ko có anh, nó sẽ ko bao giờ nhận ra sự vô tâm và thiếu trách nhiệm của mình, nếu ko có anh, nó sẽ chẳng có cơ hội hoàn thiện mình, nếu ko có mất mát, con người ta ko thể có cơ hội nhận ra điều đáng quí của lòng mình.

Nó chỉ có 1 lời thỉnh cầu duy nhất: Em muốn nói lời xin lỗi chân thành nhất với anh, anh Hiếu ah, là em đã sai rồi, em thật lòng mong anh tha thứ! EM nhận ra rằng,sống vô trách nhiệm một chút thôi cũng là nhiều.

Và nó sẽ ko làm lại điều đó nữa, chỉ còn 30 ngày nữa thôi, để cho 1 con chim đủ lông đủ cánh tung bay..........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét