Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Thứ 2 là ngày đầu tuần...

Tự nhiên mình lại nhớ ngày xưa đi mẫu giáo thường hay hát bài: Thứ 2 là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan...

Hôm nay cũng là một ngaỳ thứ 2, nhưng nó khác với tất cả những thứ 2 khác, thứ hai cuối cùng của tuần học cuối cùng thời sinh viên...

Thế là đã ngày thứ 6 hay thứ 7 gì đó rồi nhà mình bị mất mạng, hỏng cả điện thoại cố định nữa…Chán quá. Giờ chỉ muốn onl một chút để xem có tin tức gì mới không. Không có internet cảm giác mình như bị cô lập. Có nhiều điều muốn làm quá mà phải hoãn lại. Mà cái dịch vụ của VNPT chán quá. Gọi mãi năm lần bảy lượt mà ko thấy đến sửa chữa gì cả.

Hôm nay mình tranh thủ ngày đầu tuần làm được một số việc quan trọng.

Đầu tiên là đi nộp hồ sơ thi TVHK. Nhưng thực sự chuyện mắt mũi làm mình thấy ko khả quan một chút nào.Trước kia mình ko để ý rằng bị cận thì sẽ bị hạn chế trong một số công việc dù là công việc trong tầm tay của mình đi nữa. Giờ chỉ biết trông chờ vào may mắn thôi. Dù sao thì mình cũng muốn thử sức. Con người ta chỉ có một tuổi trẻ thôi mà. Tại sao lại ko thể thử làm những điều mà mình mơ ước thay vì chỉ ngồi mà ước ao và nói câu giá như? Mình thấy thích nhất là lần đầu tiên đi vào khu sân bay Gia Lâm. Mặc dù ngày nào cũng đi bus qua mà mình chưa bao giờ vào khu đó. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mình nghiệm ra rằng cứ ở chỗ nào của VN mà liên quan chút gì đó mang tính quốc tế thì độ chuyên nghiệp của họ rất cao. Khi bước vào bất cứ một tổ chức, cơ quan nào thì người đầu tiên mình hay chú ý đó là bác bảo vệ. Có một điều mà mình rất vui ở đây đó là mình thấy bác bảo vệ nào cũng rất nhiệt tình. Chắc thấy mình còn trẻ và cầm bộ hồ sơ chạy loanh quanh hỏi đường nên bác ấy chỉ bảo rất nhiệt tình. Rõ ràng là địa chỉ nộp hồ sơ ghi là 200 Nguyễn Sơn, thế mà cuối cùng mình phải đi bộ cách đó 200m. Đó là trụ sở của Đoàn tiếp viên hàng không VN trực thuộc TCT HK Việt Nam. Mặc dù đó không phải là những trụ sở hoành tráng toạ lạc trên những tower cao ngất như ở trung tâm HN mà mình đã từng đến, nhưng khi bước vào, điều làm mình choáng nhất đó là mình nhìn thấy các anh chị tiếp viên trẻ đẹp trong trang phục màu đỏ trầm trầm quen thuộc mà lần nào lên ga mình cũng nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ của họ rất lịch sự và chuyên nghiệp…Rồi con người ở đó cũng thân thiện. Chắc hằng ngày họ cũng phải tiếp đón đến mấy chục lần các bạn đến nộp hồ sơ nên nhìn thấy mình một cái là họ đã chỉ dẫn lên phòng văn thư, rất đơn giản và gọn nhẹ…

Hì. Thực ra đây mới là lần thứ 2 mình đi nộp hồ sơ trực tiếp. Một lần là đi vào ngân hàng xin thực tập, và lần thứ 2 là lần này. Mọi khi toàn nộp trực tuyến nên thấy nó nhanh gọn lắm mà. Chỉ một cái click chuột là xong. Lần này thì phải đến tận nơi nên mới thấy nó rườm rà làm sao!

Nói tóm lại là giờ mình vẫn cảm thấy ko tự tin lắm khi ứng tuyển. Điều duy nhất đó là cái mắt. Còn những yêu cầu của họ, cả phần ứng xử này nọ thì mình nghĩ nếu cố gắng hết sức và thực sự tâm huyết thì mình nghĩ đó ko phải là điều quá khó.

3h chiều…

Ngồi trong tiệm cắt tóc để nâng cấp lại nhan sắc, mình thấy sốt ruột quá. Chả có cái gì tiêu tốn nhiều thời gian bằng chuyện làm đẹp, nhưng mình vẫn phải chấp nhận vì một năm mình chỉ đến tiệm làm tóc có 1 lần duy nhất thôi. Lần này đi ép tóc là do mẹ phải giục mình đến hàng chục lần thì mình mới đi. Chứ mẹ mà ko giục thì chắc mình cũng ko buồn lê bước ra tới hiệu làm đầu. Vì bận quá, với lại sợ mất thời gian nữa. Nói ra thì xấu hổ nhưng thực sự tuy là con gái nhưng mình rất hiếm hoi vào hiệu cắt tóc gội đầu. Vì chỉ là do mình ko có thời gian, và lý do nữa là mình rất cổ điển trong chuyện đầu tóc. Con người cổ điển của mình rất dễ nhìn ra bởi từ khi bước vào đại học, sau 4 năm và tới bây giờ là sắp ra trường rồi mà trông mình vẫn thế, vẫn như sinh viên năm nhất bởi kiểu tóc ko hề thay đổi. Chưa một lần nhuộm tóc, chưa một lần làm xoăn, dù là xoăn giả hay xoăn thật, chưa một lần đi hấp dầu, chưa một lần vào spa…nói chung là mình chưa bao giờ làm một điều mới mẻ lên mái tóc của mình cả…Nghĩ lại thì thấy mình nhàm chán thật, cổ điển thật…thế nhưng mình vẫn thích mái tóc dài thẳng và suôn mượt cho đúng chất con gái Việt Nam.

Thế là sau 3 tiếng rưỡi đồng hồ ngồi đọc báo trong tiệm làm đầu, mình bước ra với mái tóc thẳng tưng với độ dài như cũ và được cắt tỉa gọn gàng hơn tí, tóc mỏng hơn, bay tóc hơn và trông có vẻ mảnh mai hơn tí. Vậy thôi. Về nhà, ngồi ăn cơm mà chả ai comment gì về mái tóc của mình. Đứa em gái đi học về muộn tuyệt nhiên ko biết là chị mình đi ép tóc, vì thấy bình thường quá!

Giá mình nhuộm một tí màu hạt dẻ nâu nâu, hay là bôi ít vàng vàng gì đó thì thể nào nó cũng khen: Chị ăn chơi thế! Nhưng mà thôi, cứ giản dị đi cho đúng với bản chất. Mình tự nhủ là khi nào có người yêu thì nhất định mình sẽ phá cách. J

Thế là hết một ngày trời.

Ngày mai mình sẽ ngồi học bài nghiêm chỉnh để chuẩn bị cho bài kiểm tra môn Thẩm định giá. Rồi còn chuẩn bị kĩ càng cho buổi phỏng vấn nữa. Rất nhiều việc. Ah mà mình còn phải chuẩn bị quần áo mặc trong ngày phỏng vấn nữa…Giờ gói ghém tất cả mọi mệt mỏi của một ngày để học bài thôi. Hi vọng mình sẽ có một tuần mới đầy sức sống.

Chào tuần học cuối cùng của thời sinh viên !!!!

1 nhận xét:

  1. Blog thật tâm trạng, Giàu cảm xúc và khá độc đáo!

    http://www.nghoangvan137.tk

    Trả lờiXóa