Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

Nhật kí mùa đông

Nhật kí ngày…tháng…năm…

Chưa bao giờ mình bị rơi vào hoàn cảnh này. Cho đến giờ mình mới cảm nhận được rằng cuộc sống này thật sự rất phức tạp. Mình không biết nên đi theo chiều hướng nào. Cuộc sống cần nhu cương, đúng mực, cần nghĩ trước, nghĩ sau và cần biết hài hào trong các mối quan hệ, có lẽ cái câu nói Phải biết mình là ai luôn luôn đúng trong mọi hoàn cảnh. Mình thấy khó nghĩ quá, đắn đo và phân vân quá. Cái cảm giác lo lắng, khó chịu, sợ hãi…cứ bủa vây lấy mình…Mình quý và tôn trọng thầy giáo lắm. Chưa bao giờ mình nghĩ thầy là con người thực dụng và vật chất. Bởi con người ta không thể nói ra những lời từ tận đáy lòng mình nếu như thực sự người ta không nghĩ như thế. Mình không biết phải làm sao đây???

Nhật kí, ngày…tháng…năm….

Chiều hôm nay tâm trạng của mình gần như được giải thoát khỏi những rắc rối và lo lắng hôm qua. Được nói chuyện với thầy là một điều may mắn. Vì mình đã có cơ hội được nói hết những điều mình suy nghĩ suốt từ hôm nọ. Thầy không hề làm mình thất vọng. Những gì mình đã từng nghĩ về thầy quả là không sai. Thầy không phải là người như một số bạn sinh viên đã từng nói. Mình mừng vì trong đội ngũ các thầy cô cốt cán ở trường có thầy góp sức. Mình chỉ ước ao đuợc gặp thầy sớm hơn để có nhiều điều kiện học thêm ở thầy cái tố chất của một con người dám làm dám chịu và sống là chính mình như thế. Vậy là sau một ngày trời mệt mỏi và áp lực vì phải suy nghĩ, giờ đây mình đã được giải thoát. CHỉ có điều là tại sao người phải suy nghĩ nhiều nhất lại luôn là mình?

Nhật kí, ngày …tháng….năm…

Vẫn là một ngày mùa đông có nắng và những cơn gió hanh khô thổi..

Mình thấy thật buồn.

Ngồi học trắc nghiệm Kinh tế chính trị để ngày mai 5h chiều đi thi điều kiện tốt nghiệp. Mệt mỏi vô cùng. Nhưng vấn phải cố gắng thôi vì đây là môn điều kiện mà. Hôm nay là ngày thứ 3 trong chuỗi ngày mệt mỏi. Không phải làm việc nhiều nhưng phải suy nghĩ nhiều. Không qua day dứt và đắn đo nhưng những suy nghĩ ấy đủ nói lên rằng mình đang cô đơn đến thế nào…

Một lần anh Huy đã nói với mình rằng: Em có biết bạn là gì không?
Mình nói Bạn là người mình có thể sẻ chia mọi buồn vui…
Không, anh nói: Bạn là người vẫn ở lại với mình khi tất cả mọi người đã rời bỏ mình đi.

Hoá ra là thế. Mọi thứ chỉ có thể được đặt vào một phép thử mà thôi. Chảng ai có thể đo đạc được tình bạn, được lòng người. Mình thấy trống rỗng thế. Muốn làm một điều gì đó mà ko biết bắt đầu từ đâu nữa. Giờ đây cuộc sống đối với mình tẻ nhạt và lãnh lẽo giống hệt những ngày rời xa Elnino, rời xa những gì đối với mình là ấm ấp, là thiêng liêng, là đáng quý…Nhưng kết thúc không có nghĩ là chấm hết. Hình như đối với mình dấu chấm có một sức mạnh kì lạ. Bởi đối với mình kết thúc chính là một sự bắt đầu.

Thế là mình sẽ chọn ngày hôm nay để mở đầu cho những gì mới mẻ và hấp dẫn ở phía trước ư?
Đã lâu lắm rồi mà mình vẫn còn suy nghĩ nhiều về anh. Với mình, tình cảm đối với anh bây giờ giống như một buổi chiều hoàng hôn trên Hồ Tây. Biết là sẽ mất, biết là sẽ xa, biết là khi hoàng hôn buông xuống là sẽ chia ly, sẽ là bóng tối mịt mờ…thế là vẫn lưu luyến, vẫn nhớ thương, vẫn vấn vương, vẫn nuối tiếc…..Mình đã sống quá cứng nhắc và lý trí để tình yêu không có chút mộng mơ và ướt át, mình đã quá lý trí để làm mọi thứ và quyết định mọi thứ, không cần biết trái tim mình lên tiếng ra sao nữa. Mình ko biết mình làm như thế có đúng không. Nhưng mình biết mình đã làm anh tổn thương. Mình chỉ biết nhận hết mọi lỗi lầm về mình mà thôi.

Mình thật quá, cứng nhắc quá. MÌnh chẳng biết lấy lòng ai, cũng chẳng biết thế nào là khéo léo nữa. Nhưng thà rằng cứ sống thật đi, cứ show hết những cái ưu, cái nhược đi để còn được cảm thông và không bị người khác ảo tưởng, nhất là trong chuyện tình cảm.

Nhật kí, ngày ….tháng….năm…

Lúc mình buồn mình hay nhắn tin cho Hương. Lúc cô đơn cũng nghĩ tới người bạn ấy, người bạn chưa bao giờ giận hờn với mình.Vậy mà giờ mình ko dám. Bởi chỉ cần một chút nữa thôi, mọi thứ sẽ vỡ oà. MÌnh sẽ phải thú tội với Hương rằng mình yếu đuối lắm. Mình ko lý trí và mạnh mẽ như mình đã nói với Hương. Mình bảo với H là mình sẽ chỉ khóc một lần này nữa thôi. Vậy mà mình vẫn khóc, vẫn buồn, vẫn cảm thấy chán nản. Hương, Yến và mình..ai cũng đã từng khóc, từng đau lòng vì tình yêu…vậy mà cái đứa tưởng như lúc nào cũng sống trong tâm trạng lạc quan như mình giờ đây lại thế. Mình ko thể nói với H rằng từ khi xa anh ấy, mình đã sống như thế nào. Nếu ko có gia đình bên cạnh, nếu ko có công việc thì hẳn mình sẽ phát điên vì buồn chán. Mình ko thể thú nhận điều đó….H ah, ch yếu đuối lắm.

Nhật kí ngày….tháng….năm

Mình thèm một cái ôm quá !

Mình thèm một cái ôm ghì chặt và nồng nhiệt. Đã rất rất lâu rồi mình chưa được ai ôm như thế. Thi thoảng mình vẫn hay ôm thằng Bầu vào lòng và dỗ dành, nựng nịu…còn giờ thì mình muốn được là một đứa trẻ để ai đó nựng nịu….

Mình sợ cô đơn, sợ những ngày ôn thi dài dằng dặc, ngồi đóng kín cửa ngắm những giọt nắng vàng lung linh nhưng ko dám chạy ra ngoài vì sợ lạnh. MÌnh ghét mùa đông. Ghét những ngày như hôm nay..Ghét tất cả. Ghét sự u ám và cái tâm trạng u uất của mình bây giờ. Mọi thứ cứ im lìm và nhàm chán…Nhớ có một lần Elnino nhắn tin : “Em à, đôi khi cuộc sống thật khó khăn và áp lực. Anh mệt mỏi vô cùng. Anh chỉ ước một ngày được ngủ một giấc thật dài và không bao giờ phải tỉnh dậy nữa”

Nếu như ngày mai mình được ngủ một giấc dài như thế, liệu rằng cuộc sống có đổi thay?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét