Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Sẽ không còn những cô bé bán diêm...

Giáng sinh buồn !

Hình như năm nào tới ngày này trời cũng lạnh hơn thì phải.

Mình chợt nhớ tới Cô bé bán diêm của Andecxen.

Đó là một buổi tối ngày giáng sinh, có một cô bé bán diêm đang cố gắng chống chọi với cái lạnh tê tái ngoài đường phố để bán cho đuợc một vài bao diêm. Cái hằn sâu trong trí óc người đọc nhất là hình ảnh cô bé bán diêm gày gò, rách rưới và tội nghiệp đi lang thang trên phố trong cái lạnh thấu xương, dưới tuyết rơi ngày một dầy hơn. Và đối lập với đó là hình ảnh của những ngôi nhà với cửa kính lung linh sáng ánh đèn, trong đó là cây thông Noel được trang hoàng lộng lẫy, với bàn tiệc, không gian ấm áp của gia đình…với mọi thứ mà tuổi thơ của cô bé bán diêm hằng ao ước mà không thể chạm tới…

Một bên là ước mơ, một bên là thực tại phũ phàng.

Một bên là hạnh phúc, một bên là mỗi đau đớn tủi cực.

Một bên là ấm áp, một bên là cái lạnh tái tê….

Câu chuyện với nghệ thuật tương phản sâu sắc đã vẽ nên một câu chuyện làm trái tim bạn đọc bao thế hệ phải thổn thức.

Mình chưa bao giờ có một Giáng Sinh ấm áp.

Có lẽ do mình không theo đạo thiên chúa giáo nên mình không hiểu được ý nghĩa của ngày lễ này một cách sâu sắc, cũng như không quan tâm đến nó như một phần của cuộc sống. Mình chỉ thấy trong cái thời buổi hội nhập sâu này, những người trẻ thích học và làm theo cái mới, cái khác lạ, cái trào lưu…chứ ko thực sự hiểu được tận nguồn gốc sâu xa của nó.

Giáng sinh năm nào mình cũng chỉ thích xem các nước phương Tây bắn pháo hoa và đón giao thừa trên tivi. Nhất là ở những thành phố lớn thì không khí dường như vỡ oà.
Mình chỉ ao ước một lần đuợc đặt chân tới những miền đất xa xôi ấy để đón một cái Tết theo đúng nghĩa là cái Tết Tây. Hì. Mình nghĩ mơ ước ấy chẳng có gì xa xôi nếu mình thực sự cố gắng.

Còn hôm nay, ở Việt Nam, mặc dù không phải cái Tết của nhà mình nhưng các bạn trẻ Việt Nam dường như rất háo hức. Có lẽ đây là cơ hội tốt để mọi người thể hiện tình cảm yêu thương và sự quan tâm đến nhau.

Người duy nhất mà mình gửi email chúc mừng đó là cô giáo. Ngày mai, đúng ngày 25/12, chị Yến đi lấy chồng. Thế là cô giáo dạy mình suốt một năm nay đã đi lấy chồng. Mình thấy thật ngậm ngùi. Vì với mình, cô giáo vẫn là người trẻ nhất.

Mình chẳng làm gì cả. Ngồi ôm đống tài liệu để học, thi thoảng lại tò mò nhìn ra cửa sổ ngắm trời.

Không phải cái không khí như ở châu Âu. Việt Nam hoàn toàn khác mà. Tết chỉ thực sự đến khi những sắc mai, sắc đào khoe sắc và khi trời đất giăng giăng một màu mưa phùn như hoa doan nở trắng trời….

Em mình thì đang ngồi làm cho cả nhà những cái bưu thiếp xinh xinh. Còn với mình đó là một sở thích rất đáng yêu nhưng đã lùi vào tuổi thơ từ rất lâu rồi.

Mình chẳng mong đợi gì cho ngày này. Có chăng chỉ là mong tối nay trời đừng quá lạnh….để Việt nam sẽ ko có những nhiều thêm những em bé đánh giầy côi cút như cô bé bán diêm ngày xưa….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét