Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Khi giấc mơ về....

Bây giờ là 9h sáng

Trời mưa rả rích, ko phải cái kiểu mưa rào của những ngày hè tháng 6, tháng 7…Trời mưa lâm thâm, lạnh buốt làm lòng người buồn não nề…

Những lúc lòng cảm thấy buồn như thế thì điều mình sợ nhất là để bố hay mẹ ngồi một mình, vì mình thừa hiểu cái cảm giác của một người ngồi nhìn ra mưa, nếu lại là ngồi một mình nữa thì thật là tệ. Nhất định lúc đó mình sẽ xuống nhà ngồi cùng bố mẹ, nói chuyện hay pha trò, nói vài câu hài hước hay ít nhất là mở cái tivi lên cho có tiếng người nói oang oang, khua bớt cái ko khi vắng lặng của những ngày mưa não nề này…Nhưng thật may vì mình thấy bố mẹ đang ngồi nói chuyện với nhau dưới nhà, đang ngồi uống nước, ngắm mưa rơi, nghe chim hót và xem hoa lan nở, thi thoảng lại trêu đùa vài câu gì đó vui lắm…thế là thôi, mình nghĩ mình nên ở trên phòng để có ko gian riêng cho bố mẹ….

Cảm nhận giây phút này mình mới hiểu ra một điều, với con người thì nỗi sợ hãi lớn nhất đó chính là sự Cô Đơn. Ngày trước học Chí phèo của Nam Cao, khi nói về Chí Phèo với những cảm xúc lạ lùng của một buổi sáng hiếm hoi khi hắn ta tỉnh rượu, thì Nam Cam có nói đến nỗi sợ hãi mơ hồ của Chí Phèo, một nỗi sợ hãi mơ hồ mà chính nỗi sợ ấy khiến cho Chí Phèo bỗng chốc “người” hơn, đó chính là sợ Cô Đơn khi tuổi già đến….

Có lẽ hồi đó, tâm hồn của một con bé 17 tuổi là mình chưa hiểu và chưa thấm nhuần được điều đó đâu, vì 17 tuổi với bao nhiêu bạn bè xung quanh thì còn nghĩ gì đến nỗi cô đơn chứ? Nhưng thực sự bây giờ, khi đã trở thành người lớn, hoặc ít nhất thì mình cũng đã bước sang tuổi 22, qua cái tuổi teen mộng mơ thơ ngây đó rồi, khi bất chợt ngồi nhìn bố mẹ đang xa xăm, mơ hồ trên chiếc bàn uống nước ngoài sân, ngước lên giàn hoa lan và mảnh trời be bé trước sân nhà, khi bất giác mình nhìn thấy khuôn mặt có chút gì thẫn thờ của bố mẹ… hay khi đang chen chúc trên chuyến xe bus chật chội và náo nhiệt bỗng dưng cuộc gọi của bố hay của mẹ: “Con gái về tới đâu rồi? “sao mà cảm động và ngậm ngùi đến thế….. hay khi đang ngồi ăn cơm thấy bố buông một câu buồn tênh: “Đã 7h rồi mà chưa nghe thấy tiếng động cửa” ( có nghĩa là 7h rồi mà chưa nghe thấy tiếng đứa em gái của mình đi học về mở cửa…) là mình biết ngay bố mẹ đang mong mỏi con cái về quây quần bền mâm cơm gia đình lắm, điều đó có nghĩa là khi tuổi già đang ngày một đến gần thì con người ta thường sự cô đơn, sợ phải ở một mình…Hiểu điều đó nên chính lúc này, điều mình sợ nhất là để bố mẹ ở nhà một mình, buồn và cô đơn lắm. Thì đành rằng hi sinh những buổi túm năm tụm ba để ở nhà trò chuyện hay ít nhất có người ra ra vào vào trong căn nhà thì còn hơn là để bố mẹ ở nhà một mình…


Và mình cũng thế, mình sợ cô đơn, sợ phải ở một mình, ngủ một mình…sợ những ngày mưa buồn não nề như ngày hôm nay….

Đôi khi cứ nghĩ cuộc sống thường ngày bận rộn là thế, bực bội là thế, nhưng sao cứ nghĩ đến gia đình là lòng mình lại trùng xuống, mình vẫn hay thấy thưuơng bố mẹ như ngày bé thơ, khi đang ngủ lại chập chờn hình dung hình ảnh mẹ với xe đạp cũ chở mình đi học, hay bố còng lưng run run trong chiếc áo măngtô bạc màu đèo mình đi học những ngày mưa rét…Hồi đó anh Phương cũng thế, cũng hay đèo mình đi học, thế nhưng cái kí ức về anh Phương thì hoàn toàn khác. Anh như một người anh trai luôn quan tâm và để ý tới mình. Với mình anh là thần tượng, và đôi khi mình đã ích kỉ nghĩ rằng anh chỉ là của riêng một mình mình mà thôi. Thật ngây ngô! Mình quý anh, biết ơn anh nữa. Còn với bố mẹ, mình có cả sự biết ơn nhưng hơn hết là niềm thương, là sự xót xa trong lòng…Hồi ấy chỉ mục tiêu học thật giỏi, được thành tích này, thành tích nọ để khoe với bố mẹ…và hạnh phúc của mình chính là đuợc nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ…Ngày xưa thế và bây giờ cũng thế…Vẫn cứ cố gắng, mong đợi và cố gắng làm mẹ thật vui…

Thế mà đã 12 năm trôi qua, anh Phương giờ đã có con, còn bố mẹ mình giờ đã già đi nhiều, mình thì đã lớn, đã hết 4 năm đại học…Thế nhưng tấm lòng của ngày thơ bé thì vẫn mãi mãi trong trái tim này.

Trời mưa quá, mình đang nghe Kiss the rain, bản nhạc giản dị mà làm lòng người yên bình đến thế. Tự nhiên trong đầu cứ tưởng tượng ra những ngày còn bé, những ngày còn xúng xính trong những bộ váy và với mái tóc dài với những lọn xoăn sóng to tự nhiên, cặp mắt to và trong sáng với mấy cái răng sún mà mẹ vẫn hay trêu là răng 9630, và hồi ấy mình cũng chả có mấy cái nốt ruồi như bây giờ…..Mình cứ tưởng tượng như thế, chập chững bước đi cùng mẹ….Chẳng biết đến khi nào mới thật sự yên tâm về bố mẹ, chẳng biết đến khi nào mới thực sự bình yên để bước ra khỏi mái nhà ấm áp này để tự mình xây dựng một cuộc sống mới…


Bố mẹ mình vẫn ở đây, anh Phương vẫn ở đây, sau 5 năm anh đi học đại học, sau vài năm công tác trong Sài Gòn, anh lại trở về với chính ngồi nhà ấy, nhưng đã 12 năm rồi mà mình ko còn nghe thấy tiếng sao hay tiếng đàn của anh nữa….Mọi thứ vẫn thế. Mình giờ thì đã thay đổi nhiều…Ko còn là cô bé sún chập chững hay bắt anh cõng như ngày xưa nữa. Đôi khi chạm vào ánh mắt của anh còn cảm thấy ngại ngùng….

Đôi khi sự trở về của những giấc mơ ngày xưa làm mình thấy thật hạnh phúc…Trong trái tim mình, gia đình vẫn luôn là điều quý giá và thiêng liêng nhất…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét