Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Miss

Thế là hết một ngày chủ nhật. Lúc nào mình cũng mong đến thứ 7, chủ nhật rồi tất cả lại kết thúc bằng một ngày bận rộn với dọn dẹp, lau chùi, sắp xếp…Hình như con nguời của mình không thoát khỏi cái khung gò bó của công việc. Nếu không phải là học bài thì là dọn dẹp, nếu không phải là dọn dẹp thì là cơm nước, nếu không phải là cơm nước thì là sắp xếp quản lý hàng hoá cho mẹ….. Mình đã quen với cuộc sống này, đã quen với bận rộn nên mình thấy đó là bình thường trong cái nhịp sống hằng ngày của mình. Với mình, thời gian rảnh rỗi nhất đó chính là bây giờ, ngồi nghe nhạc không lời và biết blog. Mình thích nhất là lúc 12h đêm, mình thì ngồi viết blog, còn mẹ ở dưới phòng cũng đang bật đèn lên viết nhật kí. Tất cả các sự kiện diễn ra đều được mẹ ghi chép cẩn thận và mẹ bảo: “ Nếu một ai đó hỏi mẹ về bất cứ việc gì trong khu nhà mình ở, mẹ sẽ bảo họ, vì mẹ còn ghi chính xác cả ngày giờ nữa…”

Lâu lắm rồi không nghe My memory. Mỗi lần nghe bản này, mình lại nhớ đến hồi xưa học lớp 8, với những ngày đi học văn ôn thi HSG. Hồi đó kỉ niệm ngọt ngào gắn với những trang văn, những vần thơ ướt át, những buổi đạp xe loanh quanh trong sân trường….Xa rồi…mình biết tất cả đã mãi xa rồi. Có chăng trong một khoảnh khắc nào đó lòng bồi hồi chợt nghĩ đến. Thế rồi cái xô bồ của cuộc sống, cái dòng hiện tại như một cơn sóng ào ạt xô bờ xoá sạch những suy nghĩ ấy.

Lang thang thế nào mình lại lạc vào FB của chị Hằng. Nhìn tấm ảnh cưới của chị với anh Đức Anh chụp trong trang phục nam nữ sinh học cấp 3, mình thấy thèm, thấy tiếc cái hồi đó thế. Vậy mà chẳng mượn được một bạn nam nào trong lớp để mặc áo dài chụp ảnh lang thang dưới sân trường cấp 3 ngày đó. Thế là giờ đã 4 năm xa trường rồi. Mình vẫn nhớ, vẫn thương. Vẫn nhớ cái cảm giác một lần C.Cường đưa tay ra cho mình nắm lấy để mình leo lên một cái hố. Lúc đó ngại ơi là ngại, thế mà mình phát hiện ra tay bạn nam nào cũng ấm ấm chứ không lạnh toát như bàn tay của mình…Thế rồi biết bao nhiều cái nắm tay, dù chỉ một thoáng thôi, nhưng chẳng lần nào ấn tượng bằng cái lần ấy cả….

Trời dần tối. Hôm nay là một ngày không nắng, không hoàng hôn. Một ngày trời chỉ trực mưa. Lạnh quá. Ngồi thu lu trong cái góc học tập nhỏ nhỏ, mình thấy nhớ một cái gì đó nồng nàn, ấm ấm. Sắp Giáng sinh rồi nhưng mình chẳng cảm nhận dược điều gì, cũng không háo hức chờ mong. Đơn giản vì giáng sinh là ngày dành cho những đôi yêu nhau và những người tự do. Còn mình đang single và cũng chẳng tự do.

Khắp nơi, mình đã cảm nhận được mọi người đang gấp gáp và xô bồ lắm. Thế nhưng trong mình, cuộc sống vẫn thế. Chầm chầm bước qua những thăng trầm….Mình vẫn thế, cái suy nghĩ cố hữu và dù có thế nào mình vẫn chỉ là mình thôi….

Hôm nay nghe My memory mới phát hiện ra được rằng trong sâu thẳm trái tim mình, quá khứ vẫn là một vầng hào quang sáng láng. Nó làm mình tha thiết, tự hào, nhung nhớ…Hiện tại là một bài thơ còn đang ghép vẫn còn tương lai là một con đường dài mà mình chỉ muốn ào ào chạy tới…
Chẳng biết bao giờ mình mới đổi khác một chút nhỉ? Chẳng biết bao giờ mình mới quên được những vần thơ ấy, hoài cổ và não nề…..

Mình chẳng giống 9X tẹo nào, cũng chẳng giống 8X. Mình là trung bình cộng của 2 thế hệ chăng? Đôi khi mình thấy thích cái cách tán thưởng của anh Hiển: “Anh ko thích Miss chỉnh sửa đâu…. Anh thích Miss cứ mãi như thế này cơ…” Mình cũng thích cái cách anh ấy gọi mình là Miss. Mình cực thích cái tên này, cái tên ẩn giấu bao nhiêu ý nghĩa . Có lẽ mọi người thích cái style đó của mình. Mình cũng vậy. Nghĩ thế nên mình cứ bảo thủ, cứ giữ những cái gì cố hữu mà chẳng hề đổi thay.

Miss à, đã 4 mùa giáng sinh rồi đấy, 21 mùa đông trôi qua, 7 valentine đi rồi và biết bao nhiều mùa đã đi qua nữa. Mày cứ mãi thế sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét