Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Tuổi 22


Tình yêu giống hệt như một cái cây. Nếu được gieo trồng trên một mảnh đất màu mỡ và được vun trồng, chăm sóc tốt thì cái cây ấy sẽ xanh tươi, sẽ đơm hoa, kết trái. Mình chưa bao giờ biết trồng cây, biết chăm cây hay chăm sóc bất cứ một con vật gì. MÌnh sợ mình sẽ ko có đủ thời gian dành cho chúng nên mình không dám đem chúng về nhà. Với tình yêu cũng thế. Nó cũng giống như một cây hoa, một con cá cảnh một con vật cưng nào đó. Mình thích nhưng sợ hãi khi phải gắn lên đó một cái trách nhiệm nuôi nấng, chăm sóc…

Lâu lắm rồi mình mới lại nghe bài hát Đổi thay của Noo Phước Thịnh, mới lại đắm chìm trong những dòng suy tư và đồng cảm với cái tâm sự của một người bị tình yêu phản bội. Hôm nay nghe Tùng nói về chuyện tình yêu, nghe một người đang yêu nói chuyện về tình cảm của mình, mình thấy xúc động. MÌnh vốn được cho là một đứa chín chắn trong mọi chuyện, vậy mà trong tình yêu mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hơn ai hết mình thích được chiều, mình ích kỉ và hẹp hòi. Nhưng nếu như có một ai đó để yêu thương và quan tâm thì mình sẽ hết lòng, bởi vì mình biết khi cho đi mới chính là hạnh phúc lớn lao nhất. Tùng bảo đừng nhận lời yêu ai cả, cứ kệ đi, kệ cho mọi chuyện qua đi, rồi thời gian sẽ trả lời ai mới chính là người yêu đích thực. MÌnh chỉ mỉm cười. Nếu một ngày thấy cô đơn thì sao? Nếu một ngày thấy trống vắng thì sao? Nếu một ngày thấy mệt mỏi thì sao?....

Tùng bảo 2 năm nữa tớ cưới. Còn mình thì chưa biết đến khi nào mới có một người để mà quan tâm. Hình như mình đang tự bằng lòng với hiện tại. Hiện tại như thế này ko quá tồi tệ. Vẫn có người để nói chuyện, sẻ chia, vẫn có bố, có mẹ bên cạnh chứ ko phải chịu cảnh xa nhà….Thế mà sao đôi khi trong lòng buồn tênh.

Mình ghét những ngày mưa phùn, buồn và lạnh, cảm giác thế giới như đang chuẩn bị đóng băng

…Một ngày nào đó nếu ánh dương sẽ không còn, loài người chìm trong đêm giá băng, và tình người sẽ tan biến như là giấc mơ, yêu đương chỉ còn trong dĩ vãng….

Câu hát buồn ngày nào giờ hình như đang dần dần thành sự thật ! và mình sợ, sợ thật nhiều thứ, nhiều thứ lắm…

Hôm qua đi đám cưới Chu Anh, đứa bạn học chung 11 năm phổ thông. MÌnh và cái Yến hồ hởi lôi album ra xem. Nặng trịch! Một quyển album thật dầy với rất nhiều ảnh với nhiều phong cách khác nhau, tây cũng có, ta cũng có được thiết kế đẹp. Chu Anh khoe tổng thiệt hại cho bộ album là 14,5 triệu. Cô dâu chú rể trong rất rạng rỡ và hạnh phúc bên nhau trong bộ váy cưới trang trọng….Mấy đứa con gái chụm đầu lại suýt xoa và ao ước…đến khi nào mới được làm cô dâu?

Cái Chu Anh thật là sướng. Lấy chồng xong được ở nhà riêng vì truớc đó bố mẹ chồng đã xây sẵn cho 2 đứa một cái nhà. Thế là thoát cảnh mẹ chồng nàng dâu, thoát cảnh xây nhà. Giờ 2 vợ chồng chỉ lo làm lo ăn thôi. Mình mừng cho hạnh phúc của cô bạn thân, mừng khi thấy cô bạn rất tân tiến : tớ kế hoạch 2 năm mới sinh baby. Tớ chả thích sinh con sớm. Với lại tớ mới đi làm. Họ bắt sau 2 năm mới được sinh con.

Đấy là chuyện cô bạn thân của mình.

Quay lại chuyện của mình…buồn, chẳng có gì mới mẻ, chẳng có gì vui cả. Mấy đứa bạn hoài nghi ko biết mình đã có anh nào đưa đón chưa. Đứa thì giả bộ biết tỏng mọi chuyện ra điều trách móc mình là đứa kén cá chọn canh. MÌnh chỉ cười. Chẳng biết sự thật đầu cua tai nheo ra sao. Kệ cứ để thiên hạ đoán mò.

Ngày xưa đi học có anh chàng đi xe đạp teen tình nguyện đón đưa. Giờ thì chỉ có bác xe bus cần mẫn không kể ngày nắng, đêm mưa vẫn đưa đón mình đều đều. Đã 4 năm rồi, mình chỉ phục mỗi bác xe bus.

Giờ mình lo vụ đi thực tập, rồi luận văn, rồi bảo vệ. Rồi lại học thêm học nếm gì đó. Mệt! Chỉ ao ước một công việc để đi làm. Chán cảnh ở nhà lắm rồi. Chán làm trẻ con rồi. Mình thích được làm người lớn. Được tự do bay nhảy và để bố mẹ đỡ vất vả nữa. Hôm nay ngồi nói chuyện với Tùng, mình thấy quý bạn ấy bao nhiêu. Thì ra bạn bè mình nhiều đứa tình cảm mà biết suy nghĩ lắm, chứ ko hời hợt như một số đứa…Mình chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mong cái tuổi 22 đến và đi thật mau. Chỉ lưu lại những gì tốt đẹp nhất thôi.

Đừng là những ngày tháng dài, buồn, nặng nề với những kí ức dài lê thê

Đừng là những ngày trơi mưa phùn, lạnh, buồn và cô đơn

Đừng là những ngày tháng vô nghĩa, ngày và đêm như một, và giấc ngủ chập chờn, ko sâu

Kể ra mà có một ai đó để nhớ, nhớ da diết. Có ai đó để yêu, để hi vọng, để an ủi….thì cuộc sống cũng bớt đi một phần vô nghĩa.

Nhưng lại nhìn ra ngoài kia, lại thấy những người khốn khổ vì yêu, thấy những người thất vọng, đau khổ vì yêu..lại sợ…luẩn quẩn và loanh quanh…


Mình đã bước sang tuổi 22 được 3 ngày rồi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét