Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Failure

Mình ít khi viết blog vào đúng lúc tâm trạng đang buồn như thế này. Nhưng có lẽ đây là những thước phim quay cận cảnh nhất cái tâm trạng mình lúc buồn. Đôi khi lòng tự hỏi tại sao mình lại không ước mơ trở thành một nhà văn, hay là một cô giáo dạy văn, hay là một nhà báo, một công việc liên quan nhiều đến viết lách? Nếu như ước mơ như thế, mình sẽ ko phải trả một cái giá quá đắt, cũng không phải sống trong một nỗi lo lắng và mặc cảm mà chỉ riêng mình mới hiểu. Nếu ước mơ như thế, mình sẽ làm được. Và cuộc sống của mình hằng ngày sẽ gắn với những trang văn, những vần thơ, với cây viết, viết và viết, miệt mài như con tằm nhả tơ…..

Mặc dù đây chỉ là một cuộc thi thử sức thôi nhưng sao khi nhìn cái danh sách trúng tuyển không có tên của mình, mình lại thấy buồn đến như vậy.

Ngay từ cái hôm đi phỏng vấn về mình đã có cảm giác chán. Vì toàn bộ cuộc phỏng vấn, mình không hề thấy sự thích thú và hài lòng của các anh chị phỏng vấn đâu cả. Cộng với thái độ phỏng vấn không mặn mà bởi vì lúc đó cứ có chị ra ra vào vào làm mình thấy nản hẳn.

Mình mặc dù đã rất cố gắng show những tự tin và những hiểu biết của mình ra, muốn nói với người ta rằng: Tôi là ứng cử viên phù hợp với vị trí anh chị đang cần. Thế nhưng nỗ lực của mình hình như không đáp ứng được yêu cầu của họ.

Đã là người phỏng vấn cuối cùng, lại ở một chi nhánh xa tít tắp trung tâm thành phố, lại ko có xe bus đi qua, lại vào dúng cái giờ nghỉ làm rồi người ta tranh thủ đi phỏng vấn, mình cảm tưởng như mình phải cố gắng rất nhiều mới có thể vượt qua những bất lợi do chính hoàn cảnh tạo ra. Lúc về mình mặc dù rất chán nhưng mà chỉ có thể tâm sự với mẹ. Mẹ an ủi: Thôi mà con, đó là một lần thử sức, dù gì con cũng được trải nghiệm cả 4 vòng thi, đây mới là bước đầu. Con sẽ còn phải trải nghiệm nhiều lắm”

DÙ thế mình cũng vẫn buồn. Vì mình đã chuẩn bị tới 1 năm trời cho kì thi này. Và mình nghĩ đây là cơ hội hiếm có để thể hiện mình và để xem mình có thực sự phù hợp với vị trí mình đã chọn hay không.

Viết vội cái email cho anh mà mình vẫn không thấy hết buồn. Anh là người đã theo sát kì thi này, hồi hộp chờ đợi từ những ngày đầu tiên apply hồ sơ, phỏng vấn, thi nghiệp vụ rồi lại phỏng vấn. Huhuhu. Mình muốn khóc thế. Mặc dù mình biết anh sẽ lại an ủi mình giống như cái hôm đi phỏng vấn về, nhưng sao giờ này mình lại muốn khóc thực sự. Đây đâu phải lần đầu tiên mình thất bại. Thế nhưng cái cảm giác tiếc nuối không thể diễn tả được.

Hix hix. Mình ko muốn phản ứng giống như một đứa trẻ, cũng chẳng muốn làm một điều gì khác đi.

Phải cố gắng hơn thôi. Vì mọi thứ mới đang ở giai đoạn bắt đầu. Và mọi thứ vẫn còn nằm ở phía trước. Cố lên và đừng khóc nhé, Monsoon!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét