Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Lonely so much

11h25' rồi còn lang thang trên mạng mặc dù đã nói với Người Khổng Lồ là em ngủ đây vậy mà ko tài nào dứt ra khỏi cái PC vì nhiều việc quá.

Cô đơn!

Nghe Secret Garden với ca khúc quen thuộc "All the things U are to me" mà thấy lòng mình trống trải cô đơn, và lại buồn, một nỗi buồn gặm nhấm.....khi ta có người yêu thương, ta hạnh phúc bao nhiêu, vậy mà giờ đây, nỗi buồn như một cái gì đè nặng trong ta, ta thấy mình ngây dại....giá mà đừng bao giờ yêu nhỉ? Giờ đây, ta chẳng còn yêu ai hết, anh đã đi vào trong quá khứ của ta rồi, dù là một quá khứ có vui có buồn...


Bất ngờ đi qua phố Ngọc Hà vào một buổi sáng Chủ nhật dày sương, ta như người lạc vào con đường kỉ niệm, hóa ra ta và anh đã từng đi trên con phố này, giờ phố còn đây, người còn đây mà anh thì ko còn nữa, trái tim anh đã thuộc về một vùng trời khác rồi, ko phải là ta nữa, còn ta thì đã quên anh như quên một kỉ niệm.......

Đến bao giờ hả Monsoon, đến bao giờ ta mới hết buồn, những nỗi buồn không tên, ko đầu ko cuối, chỉ biết rằng khi ta một mình ngồi gõ keyboard, một mình đối diện với chính mình, ta thấy cô đơn vô cùng, như ngày xưa học Văn ta thường nói con người sợ nhất hai điều, đó là CÔ ĐƠNTUỔI GIÀ..... thì đây, ta đang đối mặt với cô đơn....cô đơn bủa vây ta.....

Ta ko biết làm thế nào, dù đã cố gắng lắm rồi, làm thật nhiều để lấp hết đi những khoảng trống, vậy mà vẫn có những phút giây yếu mềm này, ta vẫn có thời gian cho những nghĩ suy, tại sao? Tại sao cơ chứ? Sao ta phải làm khổ ta như thế? Sao ta ko thử sống như những 9X khác, vô tư và nhiều khi thử vô tâm một lần, không, vì ta là ta, ta ko là 9X khác, ta thấy mình khổ, nỗi khổ chính ta tạo nên, vì tính cách tọa nên số phận, và ta muốn đổi thay.

...."Người ta không thể thay đổi những quân bài đã chia mà chỉ có thể thay đổi cách chơi chúng"
---------Randy Pausch-----------

Và ta tin ta làm được.........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét