Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Giảng đường H303

1/11/2010....

Thời gian trôi thật mau, vậy là đã bước sang tháng 11 rồi, mình cảm nhận rất rõ cái tiết trời mùa đông lạnh giá len lỏi trong từng con phố, trong từng cái ngách nhỏ trên con đường đi học. Người ta ra đường với khăn, mũ, tất chân, tất tay lùng bùng, không còn cái dáng vẻ gọn nhẹ thảnh thơi như mùa hè nữa, bởi mùa đông là mùa hay dậy muộn, và cái tắc đường của mùa động sao mà dai dẳng và khó chịu đến thế.....

Mình ko chịu được lạnh, ngồi cô ro trong chiếc áo như cái chăn, hai bàn tay vẫn lạnh, chân lạnh, tất cả chỉ được tóm trong 2 chữ run rẩy...

Hôm nay đi học cùng với cái Hoài bên HVNH, ngôi trường có những khuôn viên rợp bóng cây....Mình ngồi dưới gốc cây bàng, cảm nhận rõ cái hương thoang thoảng của hoa và đếm những cánh hoa trắng li ti rơi rơi như những ngôi sao nhỏ bé trên trời....trong cái khuôn viên ấy, mình đã từng nghĩ tới những tình yêu thời sinh viên trong khó khăn, trong thiếu thốn những vẫn có cái hồn nhiều, cái mộng mơ.....

Tình yêu thời sinh viên.......

Bọn con trai bên lớp Hoài đứa nào cũng to mồm và ghê gớm, nhưng chúng nó nhìn mình như là thân quen lắm....cái lớp học rõ là đông, láo nháo khi giờ ra chơi đến và lại lặng phắc khi thầy lên giảng hay có bạn lên thuyết trình....không khí ấy khiến mình nhớ lại hồi cấp 3, cái ko khí học tập hăng say và có trách nhiệm với bản thân mình, cái ko khí mà cho đến thời sinh viên mình rất ít khi cảm nhận thấy, bởi hình như khi con người đã đạt được một cái gì đó thì họ thường tự mãn và trì trệ hơn.....

Mình ngồi vào lớp, giở trang sách đầu tiên ra, quyển sách mình vừa mua dưới hiệu sách của trường, học những khái niệm đầu tiên của mon TCQT, cái môn học rất hay trong chuyên ngành mà mình thì chắc kì 6 mới được học. Bọn lớp Hoài thi nhau lên bảng thuyết trình để được cộng điểm. Nhìn cái cảnh tích cực học tập của chúng nó mà mình thấy thèm....cái không khí năng động và sôi nổi một thời đã làm mình thấy yêu nghề dạy học thế, nhưng rồi cái niềm yêu ấy chết đi theo thời gian và theo những mối quan tâm khác...

Thầy giáo sn 87, chỉ hơn bọn mình 3 tuổi, nhưng trông chững chạc và phong độ, người ta bảo giảng viên đại học ai chả thế, nhưng mà ở thấy có một cái đặc biệt, đó là sự điềm đạm ko giống những người trẻ bây giờ. Bọn trong lớp thích gọi thấy là anh, nhưng mà chả ai dám gọi thế khi lên bảng cả, một sự đặc biệt thú vị khi thầy_ trò trạc tuổi cùng học với nhau, có cái gì thân thiện và thẳng thắn, lại có cái gì như là sự động viên khích lệ chân thành từ những người đồng trang lứa...

Học xong đã 12h, bạn của cái Hoài dẫn mình đến một cái ngách nhỏ gần trường bán toàn đồ ăn sinh viên và tài liệu học tập nữa, mình chỉ đến đó để mua quyển bài tập thôi, nhưng sự tò mò dẫn đường, mình cứ đi, đi đến tận cuối cái ngách dài dặc ấy để chứng kiến tận mặt cái cảnh ăn uống có phần hơi bon chen của sinh viên...và mình đã nhận ra nhiều điều, những điều mà trường mình ko có, thấy phải suy nghĩ, thấy phải cố gắng nhiều nhưng trên hết là sự cảm động lẫn cảm phục.....

Cái giảng đường H303 để lại nhiều niềm vui từ những người bạn mới thân thiện, rồi cái ngách nhỏ để lại nhiều suy nghĩ về cuộc sống của sinh viên, thấy mình may mắn, hạnh phúc và đủ đầy hơn nhiều nên lại thấy mình cần nỗ lực hơn, bởi cuộc sống là một cuộc đấu tranh không mệt mỏi, và con người ta ko được phép dừng lại, ko được phép thỏa mãn nếu ko muốn trở thành kẻ thua cuộc.

Cố lên Monsoon!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét