Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Monsoon

Thứ hai nào cũng có nhiều điều để nói, đơn giản đó là một ngày bận rộn và đầy những ý tưởng.

Sáng sớm đi học, chuyến xe bus ko hề đông cũng ko tắc đướng, trái khoáy với mọi ngày.

Trời mưa phùn, nghe như không khí Tết đang sắp về, người ta bắt đầu nhắc nhiều đến chữ Tết, còn với mình, Tết là khoảng thời gian hành xác ko hơn ko kém, và sau đó là những ngày dài buồn hiu hắt, và cô đơn. Mình ghét Tết, nhưng mà hình như năm nay có cái gì đó mới mẻ sẽ đến.

Đến trường, in tài liệu rồi chạy như bay vào sảnh A, Tân và Pa đang chờ sẵn....hóa ra hôm nay chỉ vì một chút đãng trí mà ông Tân quên đón chị Pe', thế là lại hối hả phóng xe đi đón tiểu thư, nhìn cái cảnh đón rước mà thấy chạnh lòng.

Không hiểu sao, đúng là duyên kì ngộ, mình gặp lại anh Hiếu. Vui quá đi mất, thế là bỏ rơi lũ bạn để ra buôn dưa lê với anh.

Bao nhiêu là thông tin mới mẻ về anh, vui ko thể diễn tả được. Một người anh mà mình luôn ngưỡng mộ và kính trọng, một người có chí tiến thủ, có một cái nhìn khôn ngoan và sắc sảo, mình nhìn thấy ở anh nhiều điều để mà học hỏi.

Giờ thì chẳng còn lo lắng quá nữa, bởi vì mình đã có một định hướng, con người ta quan trọng nhất là định hướng, anh bảo thế và chính mình cũng thấy thế, thực tế đã kiểm chứng như thế.

Lớp Luật xôn xao những tiếng bàn bài ko phải là Luật mà là kế toán công và toeic, cả lớp ko đứa nào học luật mà lôi kế toán ra làm, lôn xộn như một cái chợ vỡ, chợt phát hiện ta bà Ngọc ma nữ hôm nay trốn học, lớp học thiếu đi một cái loa phóng thanh, chúng nó bảo đài phát thanh hôm nay bị ốm......

Bí sắp thi Miss trung kết, cười phớ lớ và nhí nhảnh như con cá cảnh, dù nó vẫn luôn bảo là mệt người mà chả được gì. Thì cần cái gì chứ? Cái chính là cơ hội thể hiện mình, và cơ hội được hiểu biết,giao lưu, cạnh tranh, thử thách, là có những giây phút được tỏa sáng, thế là một món quà vô giá.

Buổi trưa lên thư viện, một không gian quen thuộc vào thứ hai mỗi tuần, tại nơi này mình đã có bao nhiêu kỉ niệm, vui buồn khóc mếu, và tự nhiên thấy nhớ nhớ nếu một mai phải xa nơi này, xa cái bàn học cạnh cửa sổ nhín tít tắp ra cảng, đó là một không gian lãng mạn vô cùng, tại nơi này, đã bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu nước mắt, bao nhiều chuyện buồn vui, kỉ niệm của hơn 2 năm học đã trôi qua............Nhớ!!!!!!!!!!!!

Giờ thì ngồi đây, gõ mấy dòng chữ lưu bút này mà thấy nhớ nhung thế.


Mình nghe tin mai gió mùa về, muốn nhắn tin nhắc anh đắp chăn ấm ko đêm sẽ lạnh lắm, muốn ở bên anh lúc này để ôm anh thật chặt, để nói là mình nhớ anh lắm lắm, và đôi khi mình thấy con tim mình ích kỉ.....vì yêu.

Ngày mai gió mùa về, làm lạnh giá những đôi bàn tay, làm khô ráp những đôi môi hồng, làm cho con người ta cần nhau hơn

Ngày mai gió mùa về, chắc là mình sẽ lạnh lắm....lâu lắm rồi mới nghe bài hát ấy nhỉ...?

...."Lặng yên nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để thấy đêm trôi, lặng yên nghe tiếng thở sài, lặng yên nghe xót xa trong tôi...."

Giờ thì vẫn còn cái lặng yên ấy, nhưng mà lặng yên để nghe con tim mình yên bình hơn.......








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét