Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Nhìn lại...

Lang thang trên diễn đàn học bài, thấy cái cảm giác quen quen như hồi nào, gặp lại những người bạn cũ, họ vẫn gắn bó với diễn đàn như đứa con trong một gia đình, như những người anh, người chị lớn của những đứa em.







Nhớ hơn một năm trước, tại mái nhà này, nó đã gặp biết bao bạn bè, xa có gần có, họ có chung chí hướng, chung mục tiêu với nó, họ cho nó nhiều động lực để phấn đấu mặc dù mỗi người chọn cho mình một lối đi riêng, 4rum là nơi nó quên đi tất cả những nỗi buồn vu vơ, bởi vì trong thế giới đó chỉ có một sự sở hữu duy nhất đó là kiến thức.

Dương Hương bảo, cái công việc mang lại cho ta niềm vui nhiều nhất đó chính là học tập, ở cái thế giới ấy có tình yêu, có niềm đam mê, có nhiệt huyết, có cả sự sống và cái chết nhưng không có nước mắt, ko có đau khổ và chẳng có sự chia li.

Thế rồi hai đứa vùi đầu vào sách vở, vùi đầu vào bài tập, mải miết theo đuổi những lớp dạy thêm...... để quên đi một mối tình đầu tan vỡ.


Cách phản ứng của con gái thường thế, nhất là với những đứa như nó và Hương trước những biến cố, những tổn thương về mặt tình cảm.

Thế rồi mối tình đầu cũng qua đi như làn mây khói, thi thoảng nhìn lại con đường đã đi qua, tự hỏi lòng mình rằng tình yêu giờ đang ở đâu, mỉm cười và thoải mái vô cùng, vậy là một năm trôi đi, nó đã vượt lên nỗi buồn ấy đơn giản hơn nó nghĩ....

Hôm nay là ngày tròn một năm chia tay tình yêu đầu tiên...

Một năm trước, tại nơi đó, có con bé khóc òa vì lời chia tay nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng đắng cay lắm...

Một năm trước, nó vứt bỏ tất cả những gì gọi là hi vọng, gọi là yêu thương để thu mình về trong một khoảng lặng mơ hồ của riêng mình nó....

Một năm trước nó nghĩ mình sẽ chẳng yêu ai hết, sẽ dành quảng thời sinh viên còn lại để học, và sau này nó sẽ chỉ yêu thêm một người nữa thôi, sẽ dành tất cả tình yêu lớn lao nhất cho người ấy một cách trọn vẹn.....

Một năm trước, nó tự hứa với lòng mình rằng một năm sau sẽ đạt được một cái gì đó, sẽ chứng tỏ cho bản thân mình thấy nó là đứa mạnh mẽ và kiên cường...

Và một năm qua đi, nó đã làm được bao nhiều việc, nó đã sống đúng là mình, sống có ý nghĩa, và nó tìm được nhiều điều, tìm lại được hi vọng, tìm lại được đam mê, tìm lại được một nửa yêu thương...và nhất là nó có thêm bao nhiêu là bạn bè tốt.....

Đôi khi nó tự hỏi, liệu đối với anh, nó có còn ý nghĩa gì nữa không?
Và giờ thì nó đã tự có câu trả lời, chẳng có gì là vô nghĩa trong cuộc sống này cả, nhất lại chính là nó làm nên những điều có nghĩa...và nó tin ở một vùng trời xa xa nào đó, anh nghĩ về nó với một niềm vui và cũng thấy hạnh phúc như chính nó bây giờ.

Một năm nhìn lại thấy có biết bao nhiêu điều mới mẻ, và Monsoon ngày nào đã lột xác, nó vui và hạnh phúc vì sự trưởng thành của mình, và nó nhận ra rằng cuộc sống cho ta nhiều điều, ngay cả khi ta va vấp thì những điều ấy vẫn có thể biến thành sức mạnh cho ta đi tiếp con đường phía trước.....

Nó vẫn tự nhủ lòng mình trong mọi hoàn cảnh, đừng bao giờ đánh mất niềm tin.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét