Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Lonely

Con bé bị ốm sau một tuần sụt sịt với cái mũi nhạy cảm vô cùng với thời tiết.

Buổi chiều hôm ấy, nó ngồi thu lu một góc, dựa vào tường như để tìm kiếm một điểm tựa, toàn thân nó đau nhức vì cúm, nó thấy cái lưng hình như không thể chịu đựng được nữa....nó muốn khóc òa lên như một đứa trẻ....nhưng thầy giáo hiền từ đến trước mặt nó, đưa cho nó một tập tài liệu, một cái về tỉ giá hối đoái và một cái về nghiệp vụ quyền chọn....

Nó biết mình cần phải làm gì, nó hít một hơi sâu, nó ko muốn bỏ bài giảng, nó sẽ chống chịu đến cuối cùng, vì để học thầy nó đã phải mất rất nhiều công sức, ít nhất là một buổi sáng rét mướt và một buổi chiều nóng nực mỗi tuần....

Buổi học qua đi, nó vui vì đã học được nhiều điều, nhưng tối hôm ấy nó nằm ngủ li bì ko biết gì hết, nó ko cựa nổi mình, nó sốt, nhưng cũng như mọi lần, ko ai biết cả, nó thấy tủi thân khi thức giấc, nhưng mà nó lại mỉm cười vì đó là chuyện nhỏ thôi mà.

Nó thấy người nôn nao như say xe, nó không hiểu là bị sao nữa, chỉ thấy rất khó chịu......

Cả ngày hôm này nó chờ đợi một tin nhắn của anh.....chỉ mong có thể được nói với anh là nó rất cần anh....

Cả ngày hôm nay nó đã ko dùng điện thoại, ko nhắn cho anh một cái tin, vì sợ làm phiền anh, nó nghĩ anh đang bận...

Nó thấy nhớ anh, nhưng chẳng muốn làm gì cả, chỉ sợ những tin nhắn thở than sẽ làm anh chi phối....

Nó lại tìm về với cảm giác cô đơn như ngày nào....giống hệt như hồi nó mới chia tay Ex, nó sợ cảm giác đó kinh khủng, và tự an ủi mình rằng anh đang bận....

Và cho tới giờ phút này, anh đang đi chơi tennis chưa về, nó vẫn chờ anh, chờ anh một tin nhắn, để nó biết là mình ko cô đơn....

Nhưng nó biết là nó luôn như thế, như một cái gì đó đã mặc đinh....nó luôn thấy cô đơn khi bị ốm, cả thế giới này đang bỏ rơi nó, nó thấy tất cả đều vô tình, ko ai biết là nó đang ốm, ai bảo nó luôn chứng tỏ sự mạnh mẽ với tất cả....

Nó chỉ biết động viên mình thế, dù lòng thấy buồn kinh khủng, nó muốn khóc.......



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét