Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

I _ am _ single


Mình không biết là những bước tiếp theo của mình sẽ đi về đâu nữa..... Mình thật sự hoang mang....đôi lúc thấy mình ngớ ngẩn vô cùng....muốn gặp chị quá....muốn gặp chị để kể mọi chuyện cho chị nghe.

Lúc làm dự án kinh doanh, chị là người tư vấn, giờ thì lại đến chuyện này, lúc nào chị cũng là một điểm tựa cho mình, chị khiến mình tin rằng dù cả thế giới này có sụp đổ thì con người ta vẫn phải đứng lên và bước tiếp, bình thản.... dù rất đau.


Chị cho mình một cái gì đó như là một sức mạnh, trong những phút yếu mềm của con gái.
Chị cũng đã yêu , yêu và đau, nên chị hiểu, chị hiểu thế giới Adams hơn cả thế giới Eva của mình, chị có cái nhìn sắc sảo về Adams, và khi nói chuyên với chị với chị, chỉ thầm ước có được con mắt sắc sảo như chị, chỉ mong có thể từng trải thêm chút nữa, có thể sống lạnh lùng hơn chút nữa để ko có quá nhiều lo lắng và hoang mang....

Chị ơi, làm thế nào để tin chị nhỉ ? làm thể nào để bình thản trong cuộc đời này? làm thế nào để đón nhận mọi chuyện dễ dàng chị nhỉ ? làm thế nào để ko bao giờ phải khóc lần nữa chị nhỉ ?
Muốn gặp chị lắm để nói hết mọi chất chức trong lòng mà chị mới có thể hiểu...

Em đang play cái cả khúc quen thuộc của mình và thấy mọi thứ boring thế, biết là chả có nhiều thời gian để mà nghĩ viển vông nữa, vậy mà em ko sao xóa đi cái nghi ngờ vớ vẩn và cái dự cảm mông lung của mình, em ko sao làm được, em ko thể tìm được cho mình cái bình yên vốn có.....em ko muốn khóc lần nữa, bởi đơn giản người ta ko nên rơi lệ vì những điều vô nghĩa phải ko chị.....???


Em chả biết mình phải làm gì ngoài sự im lặng đón nhận, bởi vì mọi thứ cứ như là sự sắp đặt của số phận, mặc dù em chả tin mấy vào số phận, em vẫn nghĩ cuộc sống này, hay dở là do mình làm nên mà thôi, vậy nhưng mà chả ai đoán được chữ "ngờ" chị nhỉ, chả ai có thể nói chắc chắn rằng ngày mai chuyện gì có thể xảy ra, nhưng mà em nghĩ rằng em sẽ mạnh mẽ vượt lên tất cả......giống như lần thi đại học 2008, đó là một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ trong đời học sinh của em, và em nghĩ là mình đã vượt lên chính mình một cách ngoạn mục....


Nhưng em sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào? Khi em là đứa vô cùng nhạy cảm, và chị một sự thay đổi nho nhỏ cũng đủ linh cảm của em mách bảo rằng có chuyện ko hay. Em ko muốn mình trở nên như thế này chút nào, nhưng mà thế cũng tốt, còn hơn trở thành kẻ vô cảm với cuộc sống này chị nhỉ ???

Em muốn gặp chị thế, thích cái cách gọi: "ê cưng!" của chị. Thích cái cách chuyện trò hài hước của chị, thích chị bắn như súng liên thanh khi bắt gặp một chuyện nực cười, khi đó thấy cuộc sống thật nhẹ nhàng, thoải mái vì chả còn lo nghĩ gì hết cả.


Chị ơi, làm single thích thật chị nhỉ??? Chả phải lo nghĩ gì hết, chỉ cô đơn chút thôi.
Chị em mình sẽ cùng cố gắng chị nhé, gạt bỏ tất cả buồn phiền vì những khát vọng và mục tiêu phía trước, chẳng lo nghĩ gì nữa, vì chị em mình đang tận hưởng những ngày tháng đẹp nhất của tuổi 20, vì thế sẽ ko lãng phí thời gian của mình nữa.

Bắt đầu từ hôm nay, em tuyên bố: I_ am_ single.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét