Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Vô tình

Mình ko biết nữa, chỉ biết đôi khi cuộc đời thật vô tình

.....vô tình đến, vô tình đi, vô tình gặp, vô tình quen....rồi ....vô tình xa....

Lòng người vô tình, công danh cũng vô tình.......

Mình thấy hơi buồn vì cái tin quá sốc ngày hôm nay về bác D, hóa ra danh vọng, tiền tài nó dễ đưa con người tới vinh quang, song cũng dễ làm người ta mờ mắt, lầm đường, lạc lối......Bác D dường như đã có tất cả, cái mà nhiều người mơ ko thấy, nhưng cũng đánh mất tất cả chỉ vì những cái "mơ cũng ko thấy" đó.

Có lẽ ai cũng buồn và một phần hoang mang, vì những cái mà chính mình cũng hiểu, nhưng mà mình sinh ra là thế mà, ko bao giờ muốn sơn dựa vào ai, mình sinh ra đã muốn khẳng định mình, đã muốn tất cả phải là mình, do mình tạo nên, vì thế sẽ chẳng có gì là hoang mang, là mất niềm tin hay mất phương hướng, vì mình đã lập trình tất cả trong đầu rồi.

Bố mẹ! xin hay tin con, vì con là con của bố mẹ, là những con người tay trắng làm nên, con ko phải tiểu thư con nhà giàu, con ko phải sinh ra để người ta đặt đâu ngồi đấy, con sinh ra đã được bố mẹ dạy cho bài học đầu tiên là biết đi bằng đôi chân của mình, biết dùng những gì là của mình, biết tự lập, tự chủ, chủ động và sáng tạo, đó là những bài học với con là quan trọng nhất của cả một đời người, để mà lựa chọn giữa tồn tại, phát triển hay là chết.

Mẹ ơi, con đã chọn lựa rồi , và con sẽ đi hết con đường con đã chọn mà ko bao giờ quay đầu lại và tiếc nuối, con sẽ nghe lời mẹ, rằng con sẽ hi sinh mọi thứ kẻ cả những xúc cảm riêng tư cho sự nghiệp của con và cũng chính là niềm mong mỏi của mẹ, bởi vì đã có một người con trai nói với con rằng: "Hiếu thảo là gì ư ? Là ngồi đó nói rằng ta yêu bố mẹ ta? Là luôn ở bên chăm sóc bố mẹ?Không, với anh thì nó là cách khác, là sự khẳng định mình, là sự thành đạt và hạnh phúc của chính ta, để cho bố mẹ tin tưởng ở ta, và tự hào, hạnh phúc vì ta...."

Anh ấy đã nói với con như thế, và anh ấy đã làm đúng như thế mẹ ạ, con rất phục!

Và con cũng sẽ làm như anh ấy mẹ ạ!

Hôm nay Hà Thảo pm cho mình, chẳn biết có chuyện gì mà HT lại pm đúng lúc mình đang bận, mình chỉ kịp hỏi qua, nhưng đoán là HT có chuyện, tiếc quá vì ko có cơ hội nghe HT kể chuyện.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời ko liên lạc được", mình ko muốn nghe lại cái điệp khúc đó nữa, ko bao giờ nữa, mình thấy chán rồi, và thực sự muốn bỏ qua tất cả. Chẳng muốn nhắc lại chuyện này nữa!

Mình thấy buồn vì cuộc sống này đôi khi quá thực dụng, các mối quan hệ đôi khi chỉ là xã giao và vì một mục đích gì đó. Người ta biết nhau, quen nhau, làm bạn, và yêu nhau cũng vì mục đích cả, chả biết đâu là thật, là giả, là chân thành hay dối trá, giống như Hai Mắt nói: "Em đừng bao giờ muốn thử cái bản lĩnh của đàn ông, mà phải xem người đó có thật lòng với mình hay ko?".Đúng, vì đàn ông dễ khoe bản lĩnh nhưng ít ai chân thành và thật lòng, có phải Hai Mắt muốn nói vậy ko?

Mình thấy buồn vì những điều tường chừng như vu vơ đó, đơn giản vì thế giới này chỉ có Adam và Eva mà thôi, mình là một nửa thế giới rồi, nửa còn lại, mình muốn hiểu họ, nhưng mà thật khó!

Thực dụng đã là một cái gì đó chi phối tất cả, kể cả tình yêu và tình thân, những gì trong sáng và thánh thiện nhất, thế nên làm sao mà ko xúc động đc khi có ai đó kể cho mình nghe về tình yêu chân thành của họ, như Kiều An và Sở Sở vậy , đẹp đẽ và thành thiện vô cùng!

Thôi, 20 tuổi! tạm gác lại những bộn bề lo toan, kẻo già người mất, mình hãy luôn là chính mình, đương đầu với tất cả, mình ko tin ngày mai ánh dương sẽ ko còn...........



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét