Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Tìm lại nét Thăng Long xưa


Chùa Trấn Quốc nằm bên đường Cổ Ngư (bây giờ là đường Thanh Niên), đã bao lần qua chùa rồi mà hôm nay vẫn háo hức lạ......Tiếng chuông chùa ngân nga, sâu thẳm........


Đền Quán Thánh hôm nào anh đưa mình qua, trầm mặc và cổ kính......thờ quan Trấn Vũ.......

Nơi thờ chính quan Trấn Vũ_ vị quan giữ nước, giữ thành.

Phủ Tây hồ nhộn nhịp......và nhớ.......ôi kỉ niệm!


................Mịt mờ khói tỏa ngàn sương
..........Nhịp chày Yên Thái mặt gương Tây Hồ

Mình yêu Hà Nội bởi cái vẻ cổ kính, yêu mái trường Chu Văn An cũng vì thế, có lẽ nó là mái trường duy nhất còn sót lại vể cổ kính. Cũng chính từ nơi này, mình hay được mẹ chở đi ăn kem thủy tạ, đi lòng vòng qua đường Thanh Niên, rồi lên đê Yên Phụ, đó là những kí ức còn lại trong tâm trí con bé về một góc Hà Nội với Hồ Tây......

Con bé yêu Văn ngày nào giờ đã có những kí ức khác, không phải chỉ là trường Chu Văn An cổ kính nữa mà còn là đường Cổ Ngư, là phủ Tây Hồ, là đền Quán Thánh.....
Hôm nay ko phải mẹ nữa mà là chị, chị Huế chở đi phủ Tây Hồ cùng với mẹ và các anh chị....Mình lơ đãng nhìn quanh, HN đẹp quá, vẫn đẹp theo cảm nhận riêng của mình, trầm mặc cổ kính hơn là chốn phồn hoa đô hội, HN ko tạp nham như người ta nghĩ vì hôm nay vào phủ, ta vẫn thấy người Hà Nội thanh lịch lắm, và lối sống thật thanh tao....

Phủ Tây Hồ một buổi chiều không anh, buồn mà thơ mộng, nhớ lần đầu tiên anh đưa vào phủ, tình cờ và bất ngờ như thế nào, lần đầu tiên cùng anh chắp tay lễ phật lại đúng vào hôm Rằm tháng Giêng, cảm giác thật ngại ngùng mà thú vị, lần đầu tiên anh hỏi: "Em đã cầu gì vậy, nói cho anh biết được ko? Lần đầu tiên anh và em đi chơi dưới trời mưa, dưới làn mưa xuân bay nhẹ nhàng.......chỉ đủ làm ướt khuôn mặt em và làm anh bối rối hỏi : "Em có lạnh lắm ko?"....... Và tất cả đều gói gọn trong ba chữ Không Thể Quên........
























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét