Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

I do my crying in the rain......


Mình mới quen nhau, không đủ thời gian hiểu về nhau, chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường, và anh đèo em về bà nội....rồi ta lại gặp lại nhau trong lễ mừng thọ bà nội của em và bà ngoại của anh.

Em ko đủ tự tin để đón nhận tình cảm anh dành cho, dù rất nhẹ nhàng, em chỉ biết rằng em đang như một dòng sông lặng lẽ, sợ những con sóng gợn, em cần sự bình yên, dù anh thấy đó, em luôn vô tư và yêu đời như thế, em luôn biết hài hước và hay nói đùa như thế đấy, nhưng anh ko hiểu được em đâu, trái tim em đang mang một khối u rất lớn, em đang mang trong mình một căn bệnh hiểm nghèo, mà có lẽ chỉ bằng sự bình yên em mới có thể đứng dậy được.

Em đang tự chữa bệnh cho mình, em đang quằn quại trong cơn đau, anh biết không? Em cô đơn và thực sự cô đơn khi nhận ra cái em đang đối mặt là gì....

Dù bên em, nụ cười ko bao giờ tắt, nhưng em là một diễn viên khá hoàn hảo trên sàn diễn cuộc đời, em là nàng công chúa mang trái tim đau khổ....em là đứa đóng kịch rất giỏi,v à anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nét ưu tư trên khuôn mặt em......

Anh có bao giờ nghe nói đến những nụ cười rất kịch ko?

Anh có bao giờ thấy người ta đi trong mưa không, ko phải người ta gàn dở và ngông cuồng đâu, mà người ta đang khóc, người ta khóc trong mưa để không_ ai _có _thể_ nhìn _thấy _người_ ta khóc.....

............và em là thế đó.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét