Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

The first day of the year

Đêm giao thừa hôm qua thật sự hạnh phúc và đáng nhớ, mình được sống trong tình yêu thương, sau những ngày tháng vất vả. Một năm trời lăn lộn với công việc, gia đình dường như chỉ đoàn tụ duy nhất vào dịp Tết. Dạo này bố mải mê với những hợp đồng chạy xe, bố về hưu nhưng vẫn còn năng động và ham mê kiếm tiền lắm, bố đi suốt ngày, mấy hôm Tết bố cũng sẽ đi suốt, mình chỉ gặp bố vào bữa cơm tối, và gọi điện mỗi khi bố chưa về để hỏi bố đã về tới nhà chưa...cái cảm giác xa bố lại hiện về từ những ngày còn bé thơ.

Hôm qua Giao Thừa cả nhà đoàn tụ, quây quần ấm áp, năm nay anh Huỳnh ăn Tết với nhà mình( có lẽ vì thế đây là cái Tết đặc biệt nhất với mình vì mình có anh, chứ ko là chị cả nữa), anh Nguyễn, Hải còi đến xông nhà và mở hàng cho bố, cả mình cũng được tuổi đẹp nên xông nhà cho chính nhà mình. Trước giao thừa vài phút, hai anh em dẫn nhau về trung cư anh ở, giây phút đầu tiên của năm mới tới gần, pháo đón giao thừa đã chính thức vang lên, trên ti vi lễ bắn pháo hoa cũng đã bắt đầu, hai anh em ra ban công ngắm pháo hoa rực sáng trên bầu trời đêm mùa xuân lất phất mưa phùn.......Anh Huỳnh hô lên một tiếng rõ to: "Chúc mừng năm mới!" , và văng vẳng cũng có tiếng vỗ tay, tiếng trẻ con hò hét, reo mừng......niềm vui như vỡ òa trong lồng ngực.....

Cảm giác vẫn thú vị như thế, hân hoan như thế, như cảm xúc của một con bé ngày xưa vẫn háo hức đón giao thừa rồi chắp tay cầu nguyện trước bàn thờ Tổ tiên cùng mẹ, và nó chỉ nhớ, ước muốn to lớn nhất của cả đời nó là sự bình yên cho tất cả mọi người trong gia đình nó, là niềm vui của bố, là nụ cười của mẹ, là sự mạnh giỏi của các em, còn riêng nó, nó chỉ ước nó học thật giỏi, đó là niềm tự hào lớn nhất của bố mẹ nó, nó chưa một lần cầu cho tình duyên, chưa một lần muốn ông Tơ bà Nguyệt se duyên cho nó với một chàng trai nào, với một anh chàng bảnh bao, tài giỏi hay thành đạt, thế mà trong năm cũ, ông Trời lại cho nó gặp anh, ông trời lại để cho cái duyên của nó và duyên của anh gặp nhau, phải chăng có những cái ko cầu mà cũng tới, và có những vận may phải tự mình tạo ra???

Bao nhiêu tin nhắn đến dồn dập làm mình hào hứng, mình cũng send đi ko biết là bao nhiêu tin nhắn cho người, mình send cho bạn bè, thầy cô, cho các anh chị em họ hàng, anh Thắng, chị Liên, cho Hà Thảo, mình gọi cho cô giáo chủ nhiệm, cho thầy Bình, cho Cái Thủy, cái Yến bạn thân, send cho Ngọc ma nữ cái tin nhắn tình cảm lắm làm nó cảm động vô cùng, send cho Quyên, cho anh Hiếu, anh Công....mình gọi cho anh, send cho anh những lời chúc tốt đẹp nhất.

Lời chúc của anh làm mình vừa thấy buồn, vừa cảm động.....mình muốn khóc, giá như anh với mình có thể đến được với nhau, anh đã từng bảo Nếu là tình yêu chân thành thì sẽ vượt qua mọi thử thách, vậy mà tại sao lại như thế hả anh??? Tại sao.... khi em yêu anh chân thành và tha thiết, tình yêu quá đỗi trong sáng và ban sơ của một cô bé mới lớn......em yêu anh, yêu anh rất nhiều, vậy mà chúng ta lại ko thể đến được với nhau, phải chăng chỉ có tình yêu thôi là chưa dủ để ta mãi mãi ở bên nhau?

Vào chùa rút thẻ, thẻ số 47, thật đẹp và may mắn:

Duyên trời đã định nay hội họp
Chớ vì tiền tài khỏi ái tình
Nếu được quý nhân đề cử hộ
Tay vịn cánh quế tới bồng doanh

Mình lờ mờ hiểu được phần nào.......

Chỉ biết rằng năm mới đến làm lòng mình lạc quan hơn, nỗi buồn sẽ qua đi, kí ức về anh sẽ chỉ còn lại những kỉ niệm êm đềm, mình sẽ nâng niu cất giữ trong trái tim, để ghi nhớ về một tình yêu đầu tiên trong sáng, nếu như có một ngày quay trở lại mình sẽ giữ chặt lấy anh, để ko bao giờ xa anh lần nữa, để mãi mãi được tựa đầu vào vai anh như những ngày xưa......

Năm Canh Dần đến rồi, Châu Loan _ em bé nhà anh Nguyễn cũng đã ra đời như một điều may mắn của gia đình....tất cả đang lạc quan hơn vào một năm mới hạnh phúc và may mắn hơn, mình cũng vậy, rồi nụ cười sẽ quay trở lại trên đôi môi hồng....

Chào Canh Dần!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét