Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Anh vẫn luôn là điểm tựa

.....Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ngoài gia đình em vẫn còn có anh, bởi anh tuy xa mà gần, vì anh ở ngay trong tim em, anh là chỗ dựa cho một cái cây non nớt là em đứng vững và mạnh mẽ hơn, có những thứ anh ko thể giúp gì được em, anh ko làm hộ em bất cứ điều gì, ko bao giờ bên em mỗi khi em khóc, ko thể cầm đôi tay em mỗi khi giá lạnh, ko thể làm bờ vai cho em dựa vào khi em mỏi mệt, nhưng anh lại luôn bên em, trong tâm trí này, trái tim này, để em có thêm niềm tin, rằng em ko bao giờ cô độc.

.....Nhớ anh lắm anh biết ko?

Hôm nay anh đi chùa Hương với mẹ, em chúc anh đi đường may mắn và bình an, chúc anh cầu được ước thấy, chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Lâu lắm rồi ta mới lại nhắn tin để chúc nhau một buổi sáng tốt lành anh nhỉ? Thói quen này em học được từ anh, khi mà em sững sờ khi nhận được tin nhắn của anh lúc sáng sớm vào ngày đầu tiên mình mới biết nhau, em hạnh phúc, em bất ngờ như một đứa trẻ nhận được một món quà, và em thấy thói quen ấy thật hay, mỗi buổi sáng thức dậy dù đêm qua có những giấc mơ đẹp hay có những cơn mộng mị chẳng thành, dù có như thế nào đi nữa thì tin nhắn giản dị mà ấm áp của anh cũng làm em hạnh phúc và bình an.

Ngày xưa khi anh nói anh chẳng cần gì, chỉ cần có em thôi, và em đã ko tin, mãi tới khi yêu anh rồi và sống trong tâm trạng nhớ anh như bây giờ em mới hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy. Một tin nhắn giản dị cũng là một niềm hạnh phúc của mình nếu người đó thật sự quan trọng với mình phải ko anh?

Em ở nhà, làm nhiều việc nhưng vẫn buồn. Em chỉ luôn ý thức được nhiệm vụ trước mắt mà đang loay hoay chưa biết làm từ đâu, giống như một kẻ viết văn có đầy ý tưởng trong đầu mà ko biết đặt bút từ dòng nào. Giá có anh, có anh bên cạnh.....chỉ là để nói với em rằng Em yêu của anh hãy cố lên, rằng Anh yêu em và tin tưởng vào em rất nhiều, giá như em có được hạnh phúc nhỏ bé ấy.....

Em vẫn đang kiên trì với con đường em đã chọn, dù có nhiều chông gai, nhưng em sẽ cố gắng, cố gắng.

Hôm nay là ngày cuối cùng em sống với tình yêu này, ngày cuối cùng em cho phép mình ảo vọng, em phải trở về với thực tại, với cuộc sống ko có anh bên cạnh, để mà biết rằng em ko được phép một phút giây yếu mềm, em phải kiên cường và sống thật hạnh phúc, anh ạ!

Tạm biệt anh yêu của em, dù yêu anh rất nhiều nhưng em sẽ cất giấu tình yêu này vào ngăn kéo hoài niệm, em sẽ ko bao giờ làm anh phải khó xử đâu, bởi hơn ai hết, em yêu anh,và luôn tôn trọng quyết định của anh.

Vì tình yêu là khát vọng nên em tự thiêu cháy mình..........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét