Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

How can I climb the top?

Đó là những ngày thật mệt mỏi, khi cái bảng điểm tổng kết như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, phủ nhận đi tất cả công sức học hành, phủ nhận đi tất cả những tâm huyết, những ngày dậy sớm từ khi trời còn mờ sương và về nhà khi mọi người đã quây quần bên mâm cơm ấm cúng...

Bật khóc khi nhận ra một điều : phong độ từ đỉnh đang băng dốc lao đi vùn vụt như một cái xe ko phanh lao xuống từ một con dốc, hoảng sợ và xót xa cho chính mình, những tưởng về một tương lai mờ mịt đang bám riết tâm trí, yếu đuối và đôi lúc tưởng như buông xuôi, chợt nghĩ tới anh ngày xưa, chàng sinh viên Bách Khóa ngày xưa đã làm em khâm phục, cảm mến, yêu thương như thế nào, và em lại đứng dậy và đi tiếp, dù thế nào đi nữa.....đơn giản vì có anh bên cạnh, trong tâm trí em lúc này....

Ngọn lửa của em đã cho em những quyết định táo tợn, năng điểm 4 môn, toàn môn khủng, 6 trình, em quyết tâm ôn lai để thi một lần nữa cho bõ công học hành, dù sao thì kiến thức ko bao giờ là thừa, học đi học lại càng chắc, và thế là 4 cái phiếu nâng điểm trong tay, quyết tâm và quyết tâm như một khẩu hiệu thường ngày như cơm ăn nước uống...

Không thê để bố mẹ thất vọng, bạn bè ngỡ ngàng và chính mình cũng ngỡ ngàng, ko thể........ vì có câu rất hay: "phong độ là tức thời còn đẳng cấp là mãi mãi", một khi đã cố gắng đến mức đó thì ko thể dừng lại được nữa, thật ngu xuẩn khi ta dừng lại như một kẻ đứt gánh giữa đường, ta trở về như quân Nguyên Mông bại trận........

Và thế là miệt mài một lần nữa với những môn "khủng", tâm lí luôn lo lắng hoang mang như bị uy hiếp và tống tiền vậy, đơn giản đây là lần đầu tiên chạm chán với thi nâng điểm, dù ko phải là thi lại nhưng như thế cũng là một hình phạt với mình, và mình biết mọi người đang thay đổi những suy nghĩ về mình.....kệ thôi, việc ta ta làm thôi, ko cần biết thế giới này nghĩ gì, bất cần!

Cuối cùng thì cũng qua 3 cửa ải với kết quả bất ngờ, có thể là hơn mong đợi chăng, mình hài lòng, còn một môn cuối cùng là Bảo hiểm nữa thôi, hi vọng ánh dương ko tắt, và nụ cười ko bao giờ thôi nở trên môi, mình đã chinh phục đỉnh cao bằng niềm tin.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét