Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Mãi là bạn tốt của nhau nhé !

........sau cú shock vì mất anh _ Elnino, dường như cái mình sợ nhất là sự mất mát, mất đi những người thân.......

Nếu như ai đó nói mình may mắn, quả là ko sai, bởi khi những lúc mình buồn thì bên mình lại luôn có những người anh em tốt bụng, họ đến với mình vì công việc là nhiều, nhưng những tình cảm chân thành nảy sinh từ công việc thì đó là nền tảng cho những mối quan hệ tốt đẹp mình đang có, và mình biết khi mình bắt đầu thực hiện lời khuyên của thầy Minh : "Mối quan hệ là tài sản vô giá của mỗi người", và lời khuyên của mẹ: thêm bạn bớt thù, mình mới hiểu hết đc giá trị của những người bạn mình đang có, họ đã cho mình một tài sản vô giá về tinh thần, đó là nghị lực vượt qua những nỗi buồn......và những triết lí sống sâu xa.......

Anh Hiển rất hiểu mình.......

Anh nói rằng những gì mình làm, mình nói, có thể người khác ko hiểu nhưng anh hiểu em, đó là điều mình thấy vô cùng cảm động, bởi con người mình luôn mong ước và kiếm tìm những người thực sự hiểu và đồng cảm với mình, nhất là trong công việc

Anh Hiếu tin tưởng mình.......

Và rất nhiệt tình......những tâm huyết của anh, những kinh nghiệm anh đã kinh qua, anh đã truyền lại và thực sự đó như một sự giao phó trách nhiệm, bởi anh chưa tìm đc người chung chí hướng với anh? Có lẽ thế nên anh đã tin mình, cởi mở với mình, và mình thấy biết ơn anh lắm, muốn nói một lời cảm ơn, muốn cảm ơn anh bằng một cách nào đó nhưng có lẽ bắt tay vào những gì anh đã định hướng có lẽ là cách cảm ơn thiết thực nhất....Em hứa với anh sẽ cố gắng hết mình, theo định hướng của anh, bởi chúng ta là những con người có cùng chí hướng phải ko anh?

Anh Huy......một buổi chiều trên thư viện

Phải nói thế nào về anh Huy đây, có lẽ ấn tượng anh đã để lại trong mình từ khi quen anh là một câu nói khẳng khái,tự tin và đầy nam tính:

---------Anh đủ tự tin để yêu em!!!----------

Không, không phải là một lời tỏ tình làm mình bối rối, nhưng cái cách nói hết sức táo bạo của anh làm mình bối rối, mình ko quen nghe những lời đầu môi, mà thích hành động, nhưng có lẽ mình phải ghi câu nói này vào lịch sử....

Vấn đề là mình ko thích anh theo một cái nghĩa thông thường, nói đúng hơn đó là sự cảm phục và ngưỡng mộ. Một con người có lẽ là khá hoàn hảo, anh là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái, và anh cũng đã từng say nắng nhiều cô, đã từng trải qua vài mối tình, và mình biết mình chỉ là cô gái đi ngang qua mặt anh để anh say nắng một chút thôi.

Anh nói thích mình , trong khi anh chỉ biết mặt, tên, số điện thoại và lớp mình, anh biết mình qua cuộc thi Economic toàn trường do anh là người đứng lên tổ chức, anh là chủ nhiệm của câu lạc bộ khởi sự doanh nghiêp, thế nên làm sao đó có thể gọi là một tình yêu, mình ko hề ngốc nghếch để có thể bị anh đánh lừa, nên đã thẳng thắn từ chối.

Anh bực mình, giận dỗi như một người thua cuộc, nhưng mình ko kiêu ngạo để anh phải ghét, vẫn như vậy thôi, giữ mãi một thái độ sẵn sằng hợp tác nếu chúng ta là bạn, và dịu dàng lễ phép như những gì anh đã nghĩ, đơn giản mình ko muốn để mất lòng ai, và đơn giản mình muốn anh là bạn mình theo đúng nghĩa.....

Những tưởng anh sẽ ko bao giờ gặp lại mình sau lần từ chối ấy.....vậy mà cái duyên đã để anh và mình vô tình găp nhau trên thư viện......và anh mới bắt đầu mở lòng ra với mình như một người người bạn....mình đồng cảm, chia sẻ, cố gắng thấu hiểu anh, mình biết anh là người đầy hoài bão, lí tưởng và rất tài giỏi, rất lãng mạn, tình cảm, anh hoàn hảo nhưng chi có duy nhất một điều: anh hơi gia trưởng, và đó làm mình ko thích

Lại là lần thứ hai gặp anh trên thư viện.....

Thái độ của anh thân mật hơn, nhưng câu nói sao sắc lạnh: Em có thể nói chuyện với anh một chút đc ko? Và lại vẫn cái bàn ấy nơi anh và mình đã từng ngồi....

Mình vẫn là một cô bé ngoan ngoãn ngồi bên anh để nghe anh nói, anh nói nhiều hơn mình tưởng, đủ mọi chuyện, nhưng có nhiều về gia đình về sự nghiệp, học tập.....chị gái anh vừa mới qua đời và anh cảm thấy mất mát đau xót như thế nào.....những người con gái yêu anh và sẵn lòng vì anh.....anh học như thế nào.....anh hi sinh vì câu lạc bộ như thế nào.....anh quan niệm về một người con có hiếu như thế nào....anh cần gì ở tình yêu, ở những người con gái.....và anh nói anh cần một trái tim....có lẽ là trái tim biết thương anh và hiểu anh.
Anh nói mình là người duy nhất anh nói ra tất cả những tâm sự này, và mình nghĩ đó là một hạnh phúc lớn_ hạnh phúc khi đc ai đó chủ động chia sẻ. Có lẽ với mình thế là đủ, mình cần một tình bạn.
Mình hiểu anh. Anh là người bất hạnh nhưng may mắn, anh có gần như tất cả mọi thứ ở cái tuổi 21 ấy, nhưng anh vẫn thiếu nhiều thứ.....chỉ là anh ko muốn có nó mà thôi.

Anh vẫn nhìn mình với một ánh mắt như thế, tại sao ko vô tư để là bạn bè của nhau, thực sự mình muốn lẩn tránh ánh mắt của anh, mình ko muốn chạy trốn anh nhưng chỉ muốn anh mãi là một người bạn. Mình ko muốn mất đi một người bạn như thế. Còn tình yêu, sẽ ko bao giờ mình chọn anh, bởi đơn giản anh sinh ra ko phải để dành cho mình, mình ko tự ti, nhưng anh ko phải mẫu người mình mong đợi.....

Vậy đấy, họ đã đến trong cuộc đời của mình như những tấm gương sáng về học tập, nhưng cũng mang lại cho mình những triết lí sâu sắc, mình không muốn mất họ, chỉ mong tình bạn mãi là cái gì đó thiêng liêng cao quý và bất tử.....

.......Sau cú shock vì mất anh, mình biết trân trọng hơn giá trị của tình bạn, của hạnh phúc........và thấm thía hơn lời mẹ dạy......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét