Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Ngày thứ hai mệt mỏi

7.45 ở lớp.....

Vẫn là một ngày đầu tuần đi học sớm, và dù cố gắng đến bao nhiêu thì vẫn muộn 15phút, và vẫn đón chờ khuôn mặt đầy thứ tha của thầy Khởi khi mở của bước vào lớp, vẫn tươi cười chào buổi sáng và ngồi phịch xuống cái ghế bàn đầu chỉ dành riêng cho mình.....rồi nhanh chóng hòa nhịp vào bài giảng của thầy, cố gắng ko làm ảnh hưởng tới những người xung quanh....và cứ thế học theo thầy, theo mình , theo cái bài giảng tuồn tuột.
Một lúc sau thì Giang bí xuất hiện...trong một màu đỏ tươi nóng ấm
Chào cậu!!!

Uh!

Hôm nay tớ sẽ bắt đầu học bài thật là seriously.

Uh, vẫn chưa muộn để cố gắng!!!

Hai đứa cùng làm chung một bài tâp, cùng discuss thật sôi nổi và cùng nhau xem chung cái kim từ điển của thầy, say sưa rồi cũng đến lúc kết thúc buổi học dài dằng dặc.

12.45 trên thư viện.....

Kiếm được cái máy có mạng, bật Yahoo Messager lên ở chế độ invisible để ngắm nghía những cái nick đang sáng, để biết những người thân của mình ai đang online, dường như đó là thói quen của mình, ko muốn làm phiền ai mà cũng ko muốn bị làm phiền lúc đang học....Và trưa nay anh ko online, có lẽ anh cũng như mình, cũng invisible để tránh bị làm phiền.....hoặc giờ này anh đi ăn cơm với những người trong phòng rồi.
Ghé qua diễn đàn Vnecon thấy có mấy topic hay hay thế là lao vào discuss say sưa, đến khi bị out mới biết là mất mạng, tiếc quá!!! bao nhiêu ý tưởng của mình về PR và quảng cáo đều bị phủi bụi hết thế này sao, tức quá, huhu bắt đền anh Hiếu!
Quay trở lại phòng đọc và lại ngồi gần cô bé tên Quyên bạn cùng lớp với Ánh, cô bé học Quản trị kinh doanh hiện đang làm bí thư với một tinh thần khá hăng say. Ngồi cạnh em và cố gắng im lặng, ngồi đọc kinh tế vĩ mô, và trong đầu những lời giảng của thầy Dũng lại hiện về, mình đã nhớ ko sót một lời nào, rồi thời gian cũng cứ thế trôi đi....có lúc tưởng những gì trong quá khứ chợt tan biến đi mà ko cần có một liều thuốc nào, và mình biết chính những con người xung quanh đã giúp mình quên đi những nỗi buồn miên man ấy, nó nhẹ nhàng mà dai dẳng, đeo bám mình.....nhưng mà những phút ngồi trên thư viện và đắm chìm trong những cuốn sách, mình cảm giác vừa quên đi được quá khứ đau buồn ấy......và con tim dường như hồi sinh......

Lại tiếp tục từ chối lời mời đi ăn trưa của cậu ấy, ko biết đã bao nhiêu lần mình từ chối H.A, nhưng mình nghĩ nên như thế, vì chẳng còn gì cả, ko nên nuôi cho cậu ấy những ảo tưởng.....

3h chiều....

Cùng Quyên về nhà, con đường bớt cô quạnh.....nỗi nhớ theo vào những câu chuyện vu vơ....

5h30 chiều.....

Đợi mãi anh Giang mới đến, Người Khổng Lồ hôm nay đúng hẹn đến sửa cho mình cái mạng bị lỗi và dạy mình cách sửa luôn, thế là OK rồi, đỡ phải nhờ ai cả. Hôm nay thì ko xưng chú - cháu với Người Khổng Lồ nữa mà đã anh em một cách tự nhiên, hihi, thật buồn cười với những vụ nhầm tai hại như vậy, nhìn anh ấy cũng trẻ mà, và thật trùng hợp.....anh ấy cũng sinh năm 85 như anh của mình, mình ko thể quên được nếu như....nếu như mình cứ mãi gắn với những hoài niệm về anh như thế. Mình luôn có sự liên tưởng...........và như thế những gì về anh càng làm mình nhớ, và nhớ mà thôi, dẫu biết rằng chẳng được cái gì khi nhớ nhung một bóng hình mà mình vẫn cứ thế, cứ thế đến khi nào nữa hả Monsoon ngốc nghếch???

Thế nhưng mình vẫn cảm ơn Người Khổng Lồ đã đến cho mình thấy đỡ buồn, quả thật anh ấy rất nhiệt tình, đó là một người bạn tốt......

6.30 chiều

Nấu xong bữa cơm tối, mệt mỏi ngồi vào bàn ăn, chán chẳng buồn ăn vì ngạt mũi ko biết cái gì là ngon nữa, ăn gì cũng thấy mặn đắng, đó là dấu hiệu của một người đang ốm, mình thềm cảm giác được một người nhắn tin "Em đã đỡ mệt chưa?" - như ngày xưa anh vẫn hỏi mình như vậy

8h30 tối


Nghe bài Lặng yên của Thùy Chi, nhớ anh và viết blog, mong thời gian qua mau và kì thi chợt đến để có thể kí ức về anh sẽ dần phai, chỉ còn lại là những gì tốt đẹp nhất

Elnino, em đang tập quên anh..............

1 nhận xét:

  1. Hihi! Cảm ơn em vì đã gọi anh là người khổng lồ , đó là nhầm lẫn lúc đăng ký nick, thật hay là sự nhầm lẫn đó lại trở thành người khổng lồ buồn cười thật . Nhưng theo nghĩa bóng thì a cũng muốn là người khổng lồ trong thế giới này.Từ đó cài tên Giant luôn đi cùng Giang mỗi khi a đăng ký vào diễn đàn nào đó.Đọc những em viết a tưởng như đọc bài của nhà văn nào đó với nhiều cảm xúc buồn quá ,hãy nhìn về tương lai phía trước với nhiều điều đang đợi em .Chúc em vui vẻ .

    Trả lờiXóa