Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Vẫn mãi là một ngày đáng nhớ

Thứ bảy, dường như tất cả mọi mệt nhọc đều tan ra, bọn sinh viên xa nhà háo hức được trở về với ngôi nhà thân yêu, với bố mẹ, chỉ đơn giản để được ăn một bữa cơm mẹ nấu và véo von kể cho bố mẹ nghe những gì mình đã làm trong cả một tuần..............Còn mình tuy không xa nhà nhưng cũng háo hức được trở về, không trút đi những mệt mỏi trong một giấc ngủ ban chiều mà cố gắng tận dụng thời gian còn lại để viết, để trải lòng mình ra giữa những bộn bề của cuộc sống, xả stress sau một tuần làm việc căng thẳng, sau những buồn chán lo âu và bình tâm lại sau những cơn mộng mị không thành.......

Thứ bảy mãi mãi vẫn là một ngày gì đó đặc biêt hơn mọi khi, bởi người ta có thể thảnh thơi trong suy nghĩ và việc làm để hướng về một cái gì đó thân thương mà không ồn ào, mình thích thứ bảy nhất, bởi đơn giản hôm nay học môn Kinh tế Vi mô-vĩ mô, được nghe thầy Dũng giảng bài, được tiếp thu cái phong cách trẻ trung hiện đại và thành đạt đến mơ ước của thầy, và ước mơ được như thầy, mình thích phong cách của thầy, thích cách thầy truyền đạt, và nếu như, lại là nếu như.......giá như thầy......mà thôi.......đó chỉ là những câu đùa vu vơ của bọn nữ sinh thời mơ mộng, thật ra mình ngưỡng mộ một người thầy như thế hơn bất cứ điều gì khác..................

Và mình vui khi trong một cái góc nào đó của giảng đường thầy vẫn luôn tìm thấy mình và vẫn nhớ rằng cô bé ấy là lớp trưởng của TC21, cô bé ấy là hoatrangnguyen

Tối nay theo đúng kế hoạch mình sẽ chính thức trở thành một bà mối..........một bà mối để là chiếc cầu mang hạnh phúc đến cho người khác, thật hay, mình đã vô tình thành một bà mối, anh mình có lẽ sẽ cảm kích lắm đây...........

Ngày mai, từ chối cuộc gặp mặt với lớp cũ, đơn giản mình thấy thời gian ko hợp lí, mà mình thì lại muốn một cái gì đó thật sự giản đơn và ý nghĩa, mình thích sự ấm áp hơn sự xô bồ và rầm rộ, cũng như mình đã từng mơ về một đám cưới trang trọng, hiện đại và không ồn ào, có cô dâu và chú rể bước đi trong tiếng nhạc gần giống thánh ca và trang trong như đang làm lễ ở nhà thờ, mình thích thế!

Còn chiều này mình muốn được một mình, im lặng trong cái thế giới riêng để trút hết mọi mệt mỏi và những cơn mộng mị, mình thấy chẳng thèm gì hơn là những phút giây thanh thản, được ca hát nói cười vô tư thoải mái, hát cái bài hát mà Giang bí cũng thích : " Mưa tình yêu" của Hồ Quỳnh Hương, hai con đã song ca với nhau trong giờ ra chơi hôm nay.

........Chiều hôm nay sao mưa lại rơi, để nỗi nhớ thương anh vô cùng, nhớ lúc ngày mình mới quen cũng trong chiều mưa rơi rơi rất lâu...............

Giang bí cũng phải chia tay mối tình đầu của nó, giống mình! Và khi nó Hoang mang với Hồ Quỳnh Hương thì mình cũng hoang mang trong nước mắt: " Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ, dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ................" Giang bí ơi, sẽ chẳng có gì mà chờ đợi nhưng bọn mình cứ chờ nhé, chờ một ngày anh tới..............


Cái lạnh se sắt bên ngoài làm mình thấy giá băng khủng khiếp, bàn tay đã ko còn mịn màng nữa, nó thô ráp và tê tái , khi thì đỏ ửng lên, và bỗng giật mình thèm một cái siết tay thật chặt, thèm một bờ vai để có thể dựa vào ngủ ngon lành, mùa đông tới rồi, thầm lặng mà mãnh liệt.

Giang bí ạ, bạn còn hạnh phúc hơn mình nhiều trong lúc này vì còn có người mà giận hờn vô cớ, còn mình, mình thèm một hơi ấm từ người ấy mà không thể được nữa rồi, mình thực sự cô đơn, mình thèm có ai đó chạy đi mua ô mai để ăn trong cái lạnh tê tái này, cũng như bạn thèm một que kẹo mút cho làn môi không khỏi khô và nứt nẻ, hóa ra con gái bọn mình luôn cần đc chăm sóc, khốn khổ thay chi những con người cô đơn như mình.............

Mình thèm một giấc ngủ quá, thèm được ôm một ai đó cho ấm, mình thực sự thấy rất lạnh, trong tim và trong lòng..........

Và mình lại tiếp tục cuộc hành trình ko mệt mỏi để đến một nơi nào đó trong tương lai như mình đã hình dung, có ai đó đang chờ mình phía trước và người ấy nói thầm với mình rằng: KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC. Dù có bất kì điều gì đi chăng nữa , mình vẫn phải đứng lên và tiếp tục, vẫn luôn hướng về mặt trời với một niềm tin như vẫn từng ao ước đến được đất nước của mặt trời................

Ngày thứ bảy đang gần khép lại. Hãy tận hưởng cuộc sống đi! Tự nhiên mình muốn đi dạo cùng chị Lan, có lẽ tối nay rủ chị Lan đi dạo, mình nghĩ đến con đường đầy hoa sữa dẫn vào sân bay, phải rồi đó là con đường đẹp nhất ở đây.......................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét