Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Lặng im

"Lặng im nghe tiếng mưa rơi, lặng im nghe lá thu bay, lặng im khi anh nói chia tay, lặng im khi anh cất bước ra đi......"

Đừng khóc!

Monsoon, con bé mạnh mẽ là mày ơi, mày vốn mạnh mẽ lắm mà, tất cả chỉ là chuyện nhỏ, tất cả chỉ là phù du, giấc mơ chỉ là giấc mơ, khát vọng mới là tất cả.

Trái tim ơi, biết mày rất đau nhưng hãy cố ngủ yên và mơ về những giấc mơ thầm lặng không náo nhiệt, mơ để rồi quên.........

Nước mắt ơi xin đừng rơi, vì sẽ chẳng ai bên ta để lau đi những giọt nước mặn chát ấy, thôi đành nén vào trong tim để một mai khi ta tìm được một nơi bình yên....... một bờ vai........., ta sẽ khóc cho thỏa, khóc cho nỗi buồn tan biến.......và cho tâm hồn tìm lại được những tiếng cười..................

Anh đi rồi hay sao, anh đã chọn sự ra đi lặng lẽ để không làm em tổn thương, vì anh không muốn em phải khóc, vì anh không muốn trở thành một người tàn nhẫn, nhưng mà anh tàn nhẫn lắm, dù là cách nào đi nữa...........

Anh có biết rằng anh đã cho em một món quá quý giá, để rồi khi anh rời xa, món quà ấy đã đi theo em trong từng bước đi, trong từng suy nghĩ và khi nhận ra anh ko còn bên em nữa, em vẫn giữ nguyên món quá ấy, đó là LÒNG KIÊU HÃNH , và nó sẽ là vũ khí của em, bởi lòng kiêu hãnh sẽ dạy em phải làm thế nào khi bước đi trong cuộc đời này, cảm ơn món quà của anh!

Và đó là điều duy nhất em giữ lại từ anh của em, còn tất cả hãy cho vào ngăn kéo kỉ niệm, và hãy mở nó ra ngắm nhìn như ngắm nhìn một vật báu, ngắm nhìn mà không bao giờ hối tiếc, bởi những gì là của mình thì sẽ mãi là của mình..................

Thời gian rồi sẽ trôi qua mau, và mình sẽ trưởng thành hơn trong suy nghĩ, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi, chỉ cần mình có nghị lực, bởi những va vấp đầu đời là cần thiết cho một người trưởng thành. Mình sẽ cố hết sức để đạt đến một cái gì đó, bởi khát vọng của mình, bởi ngọn lửa nhiệt huyết trong tim sẽ không bao giờ tắt, mình sẽ không lãng phí tuổi trẻ đâu, và để không bao giờ hối tiếc vì đã đánh mất quỹ thời gian quý báu. Một năm là quá đủ để nếm những mùi vị khác lạ ấy, quá đủ nước mắt để mình tỉnh dậy sau cơn mê, để nhận ra mọi thứ xung quanh ko nên được trai ra toàn màu hồng.
Anh đã dạy mình biết chủ động trong cuộc sống, sống vô tư và nghị lực, và mình nghĩ nên giữ lại những cái đó, bởi mỗi một con người đi qua trong cuộc đời ta đều dạy ta những bài học thật quý giá dù họ mang lại cho ta hạnh phúc hay đau khổ, còn anh, anh chỉ mang lại cho mình hạnh phúc thôi và mình luôn cảm ơn vì điều đó, dẫu có nước mắt nhưng đó là những giọt nước mắt trải nghiệm............sống là trải nghiệm, là kiểm chứng để rút ra những bài học..........và đừng nôn nóng khi chưa biết nhiều về cái gì đó, keep calm! đó là những gì mình trải nghiệm được.

Va vấp, buồn chán, nước mắt, thất vọng ...............chẳng qua chỉ là vật cản trên con đường sự nghiệp và đường đời mà thôi, hãy vứt bỏ chúng đi và đứng lên, sự nghiệp phía trước đang vẫy chào, hoa trạng nguyên phải làm được điều mà bố mẹ và bản thân mình mong đợi..............

1 nhận xét: