Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Mùa thu cuối cùng được làm Trẻ Con...



Lại một đêm nữa “ trốn ngủ “ ngồi gõ bàn phím….

Mặc dù đã G9 anh từ lúc 12h, vậy mà ko thèm đi ngủ, vẫn ngoan cố ôm cái máy tính để tiếp tục lướt web tìm info của mấy công ty Kiểm toán ( anh mà biết chắc mai lại ăn mắng ).

Mình đang mải miết với mấy bài kiểm tra giữa kì, giờ cái thông tin thực tập hấp dẫn này lại lôi cuốn mình tiếp. Mình vừa apply một loạt vào các công ty kiểm toán. Công nhận là mình bắt đầu thích Sài Gòn rồi. Vì trong đó nhiều cơ hội việc làm quá. Cơ hội nào cũng hấp dẫn thôi. Thấy cái tuyển dụng thực tập nào cũng Sài gòn và Sài gòn hết thôi. Mình vừa apply vào 2 đại gia KPMG và Deloitte _ niềm mơ ước của dân Kiểm toán, apply vào cả công ty của chị Hằng nữa, rồi cả mấy công ty nhỏ nhỏ. Cứ apply đi cho có thêm nhiều niềm hi vọng. Mình thích nhất là yêu cầu viết CV bằng English. Chẳng phải là sở truờng gì cả nhưng ngôn ngữ tiếng Anh dù sao cũng thông dụng và mình cảm thấy yêu thích nó hơn. Hì. Với lại mình tin là ngôn ngữ này sẽ là rào cản đối với một số nguời, và vì thế cái mức độ cạnh tranh có vẻ nhẹ gánh hơn. Dù sao thì mình vẫn cảm thấy ko hi vọng lắm, bởi những ai apply vào KPMG hay Deloitte toàn là “ hàng chất lượng cao” cả mà, và tất nhiên cái “thị phần” mà họ chiến được sẽ nhiều nhiều hơn….Nhưng mà mình tin vào may mắn. Đôi khi nguời ta chỉ thích ứng viên ở một điểm nổi bật nào đó mà ko hẳn là vì education hay là experience.

Giờ mình chỉ ước ao tìm được một ai đó sẵn sàng cho mình những sẻ chia, những huớng dẫn cụ thể của công việc, và cả một cơ hội để có thể được thử thách, được trải nghiệm, mình cần một người thầy theo đúng nghĩa để mình không quá phải tự mò mẫm, tự khám phá. Thế giới này rộng lớn quá, và nếu như tự phải mò mẫm và tìm kiếm, nếu như không đúng hướng, ko đúng cách thì sẽ có một ngày nào đó ta sẽ chết khát trong một biển thông tin. Mình muốn được học, được hướng dẫn và được thử thách thật sự.

Mình muốn tìm được một môi trường nào đó nhiều cạnh tranh để mà biết mình, biết người, để mà phấn đấu, để mà biết rằng mình đang thiếu những gì, cần những gì. Ôi mìnhmuốn nhiều thứ quá mà không biết sẽ tự đáp ứng nhu cầu của mìnhnhư thế nào đấy? Hay tất cả chỉ được gói gọn vào trong vài chữ cơ hội và vận may. Mình đang hối hả đi tìm chỗ thực tập. Với mình thì thực tập chính là thời gian quá báu nhất của thời sinh viên. Nhưng rất có thể nó sẽ là một khoảng thời gian chết đối với những ai coi thực tập là một cuộc dạo chơi. Mình đang cố gắng và phấn đấu nhiều lắm, đang nỗ lực nhiều lắm, và thấy mình đang thiếu nhiều thứ lắm….

Mình đang hoảng loạn với cái mớ bài tập chồng chất như núi Thái Sơn kia. Ngày mai dự báo sẽ là một ngày khủng hoảng với mình vì mình phải giải phóng hết đống bài tập đồ sộ đó. Huhu. Dạo này cảm thấy sức ì lớn quá, nhưng mà cần biết chăm chỉ đúng lúc để ko có gì quá lo ngại!

Chiều thứ 7…

Chả có cái không khí gì đáng đuợc gọi là thứ 7. Mình nằm cuộn tròn tròn chăn ngủ một giấc ngon rồi dậy làm việc nhà. Thế rồi ăn cơm thật sớm để tối ngồi học cho đúng giờ. Chán ghê. Ko gặp anh, ko làm gì cả. Lâu quá rồi mình ko được đi chơi. Mà sao thấy mình và anh càng ngày càng bận bịu hơn. Hình như dạo này trách nhiệm của anh trong cơ quan nhiều hơn. Cảm giác anh bận bịu gấp mấy lần trước. Nhưng tài thật, nhìn anh chẳng bao giờ thiếu ngủ, mà hình như con đẹp trai và phong độ hơn, còn mình chỉ cần một đêm ko ngủ là mắt như gấu trúc. Đáng nghi ngờ!

Bình thường lúc nào cũng quen miệng gọi anh béo, Voi xấu xí, nhưng mà đôi khi ngắm mình trong gương trong cũng thấy chán mình lắm. Vì mình là con gái mà. Nên sức chịu đựng có hạn thôi. Ko dẻo dai bền bỉ như anh Voi Còi của mình. Thế nên mình phải biết ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, mình nhé!

….Hai hôm nay Hà Nội bão to.

Ngày hôm qua có một nguời Hâm đèo một người Hấp đi về giữa trời giông bão. Lạnh tê tái.

Biết là anh cũng lạnh lắm nhưng mà vẫn cứ cố gắng an ủi: ko lạnh lắm đâu. Về nhà chân tay tê cứng, mãi mới trở lại được trạng thái bình thường đuợc.

Ko biết tối qua anh ăn gì? Về nhà mẹ có phần cơm không?

Dạo này mình lo lắng cho anh, đơn giản là vì anh lại đang lo lắng về chuyện gia đình mà trung tâm là mẹ. Mình ko hiểu chuyện gia đình anh lắm, nhưng mình cũng thấy thương mẹ anh. Thấy rất đồng cảm. Mình nghĩ bố anh cũng nghĩ cho mẹ, cho anh và cho “em” Dũng thôi. Nhưng cách thể hiện của bố ko phù hợp với điều kiện và thời buổi bây giờ, khi mà người phụ nữ trong gia đình cần có quyền tự quyết cùng chồng chứ ko nên giao phó hết cho chồng và bị phụ thuộc vào chồng. Mình khuyên anh nên quan tâm tới mẹ nhiều hơn và hỗ trợ mẹ, đồng thời nên khuyên bố và nói chuyện như thế nào đó để bố hiểu tâm tư nguyện vọng của mẹ. Bố ko nên như thế chứ. Bởi hạnh phúc gia đinh là từ đâu mà có. Đó là từ bữa cơm gia đình sung túc và đầm ấm do bàn tay của mẹ nấu và do cả sự góp sức của bố, có cả tiếng cười hạnh phúc của các con….
Nếu một ngày kia mình trở thành vợ, thành mẹ, thì điều mình quan tâm nhất đó là bữa cơm gia đình đầm ấm, đó là sợi dây kết nối các thành viên trong gia đình với nhau, để sau mỗi phút giây mệt nhọc nơi làm việc thì mỗi người đểu cảm thấy hạn phúc bên gia đình mình.

Mình ko biết làm gì cả, nhưng mình hi vọng anh _ với vai trò là con trưởng trong gia đình, anh sẽ làm được điều đó, hãy dũng cảm nói ra tâm sự của mình, của mẹ cho bố hiểu anh nhé!

Đêm nay thật buồn. Mình đang suy nghĩ nhiều chuyện lắm,nhưng nổi cộm lên trên hết là vấn đề thực tập của mình. Mình hay lo xa, nhưng mình biết là nó ko thừa một tí nào. Khi càng chuẩn bị được hành trang tốt thì mình sẽ lên đuờng suôn sẻ…

Mùa thu ơi….Mùa thu cuối cùng mình được làm Trẻ Con

Tình cờ vào blog của Hân, thấy mùa thu đang về trên mỗi entry của Hân, thấy cái không khí mùa thu có gì đó trầm lắng và man mác nỗi buồn, nỗi nhớ, chợt giật mình nhớ ra rằng mùa thu đang chạm ngõ đất trời như câu thơ nào của Xuân Diều, chợt nhận ra có một nỗi niềm riêng nào đó trào lên trong lòng mình.

Mùa thu năm 2008….vào đại học
Mùa thu năm 2009…chia tay mối tình đầu
Mùa thu năm 2010….đại lễ 1000 năm Thăng Long
Mua thu năm 2011….Ex đã lập gia đình, còn mình đã tìm thấy niềm vui của riêng mình, mình chuẩn bị tốt nghiệp….

Nhanh quá, mới đó mà đã 4 năm trôi đi rồi, và giờ mình đã chuẩn bị thành Người Lớn rồi, đã bước sang tuổi 21, sắp 22 rồi, và chỉ cần ra trường thôi là anh sẽ ko còn đuợc gọi mình là Trẻ Con nữa….

Chỉ còn một mùa thu nữa thôi là ta đã ra trường, đi làm và trở thành Người Lớn. Đến lúc đi làm rồi, cái ranh giới giữa mùa thu năm nay và mùa thu năm sau chắc chắn sẽ ko còn rõ mồn một nữa, bởi vì sẽ chẳng con bao giờ có cái mua thu tựu trường, mùa thu đi học nữa….

Tranh thủ mùa thu này vẫn còn là Trẻ Con, mình phải làm những thứ mà Trẻ Con hay làm và Trẻ Con thích…….

Khuya rồi, mọi thứ đã chìm vào màn đêm từ lâu. Anh giờ này cũng đã ngủ lâu rồi. CÒn mình vẫn ngồi, viết, mải miết lướt trên bàn phím,vẫn miên man nghĩ suy, vẫn thế, vẫn trầm lắng như thế.
Mình vẫn thế. Vẫn chảng có gì thay đổi. Vẫn tự giải sầu bằng những con chữ. Ko bao giờ giám cầm Votka lên để uống khi buồn nữa, bởi vì Votka ko đủ mạnh để làm cho mình đỡ buồn, không khóc lóc ỉ ôi như bọn con gái vẫn làm, ko gào thét hay phản ứng bằng những cách tiếu cực như tuyệt thực hay giam mình trong phòng. Mình phản ứng bằng cách viết. Bởi vì mình tôn trọng thân xác. Ko nên hành hạ một thân xác. Mình viết. Viết để sẻ chia, và viết để tự dặn lòng mình phải đứng lên,cứng rắn và mạnh mẽ lên. Bởi vì mình chỉ được phép làm Trẻ Con nốt mùa thu năm nay thôi, Trẻ Con biết không?






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét