Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

A bit for love

Nếu như em có thể vẽ nên cả bầu trời mênh mang, treo bức vẽ lên, em muốn bầu trời đó của em là một tác phẩm thật hùng vĩ, một điều vĩnh cửu cho tất cả những ý nghĩa về anh tồn tại trong em!

Tình cờ đi xe bus và nghe lại cái giai điệu quen thuộc của bài hát này trên Âm nhạc 12h, giật mình thảng thốt khi một miền kí ức ngỡ như đã chìm sâu trong đáy lòng thì nay lại trỗi dậy, dù không mạnh mẽ, dù chỉ là một nỗi nhớ như áng mây mờ nhạt ngang qua khung trời của những ngày xưa yêu dấu ấy…..

Đã xa lắm rồi…kỉ niệm vẫn còn đây gắn với những đêm trắng không mộng mị. gắn với những giọt nước mắt lăn dài trên mi và gắn với nụ cười gượng….Mình mạnh mẽ thế, chưa lúc nào mình mạnh mẽ hơn lúc đó. Dường như cảm giác cuộc sống là một cuộc đua, và phải chạy nhanh hơn với nỗi buồn, để mà trốn chạy, để mà lẩn tránh, để mà lãng quên…

Mình vẫn nhớ mùa thu năm ấy rất đẹp….
Khung trời nhỏ qua ô kính của sổ xe bus sáng đẹp một cách lạ lùng. Mình ko ngủ mà nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những chiếc lá vàng chao liệng. Lá vàng rơi làm cho nỗi buồn trong lòng như chồng chất. Lá vàng_chia li…Mình mới cảm nhận rõ cái Vàng rơi thu mênh mông trong câu thơ của một thi sĩ đa cảm nào đó.

Mình đã lớn lên từ mùa thu ấy.....

Cái trưởng thành của một người con gái hình thành từ một sự thất bại trong tình yêu đầu đời trở thành một dấu ấn khó quên, từ đấy, mình dã chững chạc hơn và đạt đựoc nhiều điều trên cả sự mong muốn. Hoá ra khi con người ta cố gắng để thoát khỏi một nỗi đau, thì cũng chính là khi đó cái bản năng sống và bản năng vươn lên của người ta là mạnh mẽ nhất. Cảm ơn tình đầu, cảm ơn mùa thu đã cho ta một sức sống!

Mình đang nghe Spray. Mình ko theo đạo Thiên Chúa Giáo, nhưng âm điệu trang trọng và có sức lan toả của Thánh Ca làm mình như có thêm sức mạnh, giống như khi người ta ngồi hát Thánh Ca là khi con người ta đang hướng về Chúa, và Chúa sẽ mang đến những điều may mắn và hạnh phúc nhất cho Nhân Loại. Cmả giác thật bình yên…

Hôm qua nhắn tin cho anh Hiển. Ước mong giản dị nhất của em lúc này là được đến một nơi thật yên tĩnh, ko tiếng còi ôtô, xe máy, ko xe bus, ko điện thoại, ko internet, nơi chỉ có cỏ cây, có mình em thôi, để được chân trần đi bộ trên bãi cỏ hay trên cát… Để tìm lại chút gì đó của cuộc sống đời thường đã bị lãng quên, đó là cái mộc mạc, cái tự nhiên, cái tôi bản năng, tìm lại cái hiền dịu, cái thảnh thơi và chút gì dân dã…Những cái mà bấy lâu nay đã tạo nên nét riềng trong con người em, trong tính cách em thì giờ đây, cuộc sống xô bồ dường như đang cuốn trôi tất cả….Ôi ước mơ!

Chiều qua Hồ Tây thật đẹp. Mùa này sen đã tàn nhưng nét đẹp hiếm thấy trong vẻ úa tàn của sen vẫn làm lòng người xao động. Hồ Tây mênh mông tâm trí bỗng thảnh thơi và dường như mọi áp lực đều tan biến…Đi cùng anh về dưới cơn mưa bất chợt mà vẫn thấy lòng mình ấm áp. Bàn tay của anh rất ấm và trái tim anh tràn đầy nhiệt huyết. Đôi khi vẫn thấy ngượng ngùng khi bàn tay bé nhỏ vô tư nằm gọn trong lòng bàn tay anh, và bỗng nhiên có giấc mơ nào nhen lên…

”Cho dù có thể giữ trong đôi tay bé nhỏ của mình tất cả những hạt cát từ đại dương bao la, từ giây phút đầu tiên gặp anh, em biết là mình vẫn sẽ chẳng bao giờ đo được anh có ý nghĩa đối với em đến thế nào”


If I held in my hand,
Every grain of sand
Since time first began to me
Still I could never count,
Measure the amount;
Of all the things you are to me

Từ giây phút đầu gặp nhau, đến giờ đã nhiều năm trôi qua, em chưa bao giờ thôi nghĩ về anh, khi mình chỉ thoáng nhìn nhau, khi mình quen nhau, khi em chọn ra đi lặng lẽ và không giải thích, khi anh hụt hẫng và oán giận em, khi ta gặp lại và nhìn thấy nỗi đau trong mắt nhau, khi em vẫn cố trốn chạy rồi bật khóc trong vòng tay anh, em vẫn không thôi nhớ về anh, như một nỗi nhớ xa xôi, về một bóng hình quá lớn lao, và sâu thẳm, không gì thay thế được.

If I could paint the sky,
Hang it up to dry
I would want the sky to be
Oh, such a grand designAn everlasting sign
Of all the things you are to me

Nếu như em có thể vẽ nên cả bầu trời mênh mang, treo bức vẽ lên, em muốn bầu trời đó của em là một tác phẩm thật hùng vĩ, một điều vĩnh cửu cho tất cả những ý nghĩa về anh tồn tại trong em!

Những năm tháng không anh, em cố mày mò vẽ bầu trời cho cuộc đời của chính mình, lúc thăng trầm, lúc buồn vui, nhưng chỉ bằng một nét chì mỏng manh, cô độc, giấu ở phía chân trời là nỗi nhớ anh quay quắt, với những gam màu mênh mang và phiền muộn. Vì chỉ có anh, mới làm cho sắc màu của bầu trời ấy nên xanh và đầy sức sống. Vì chỉ có anh, mới hoàn thiện mọi ý nghĩa về cuộc đời, về hạnh phúc cho em.

You are the sun that comes on summer winds
You are the falling year that autumn brings
You are the wonder and the mystery
In everything I see… the things you are to me

Anh chính là ánh mặt trời ánh mặt trời nóng bỏng trong cơn gió hạ về sưởi ấm tâm hồn em.Hay anh chính là những năm tháng mùa thu mang đến cho em những phút giây nồng nàn hạnh phúc.

Anh, chính là điều kỳ diệu và bí ẩn mà cuộc sống đã mang đến cho em, trong mỗi việc em làm, mỗi điều em nghĩ, mỗi lời em nói, mỗi hơi thở cảm xúc, mỗi giọt nước mắt rơi, đều in dấu anh, nghĩ về anh, cho anh, và vì anh.Nhưng cũng chính vì ý nghĩa của anh trong em quá lớn lao, trên hết cuộc sống này, hơn cả cuộc đời em, anh trở nên quá xa xôi, vượt tầm tay em, mơ hồ và khó nắm bắt. Cũng vì anh trong em, quá hoàn hảo và tuyệt vời, nên em đã từng lựa chọn ra đi, để có thể giữ nguyên bóng hình đấy, tình yêu xưa.

Và giờ đây khi ở bên nhau, em khẽ khàng, đón nhận hạnh phúc, bên anh, nồng nàn và sâu lắng, cảm giác bình yên khi nép vào lòng anh, trong vòng tay anh, khi nhìn ngắm anh với vẻ trầm tư, nghiêm nghị và sâu sắc, với nụ cười viên mãn và bao dung, quá đủ cho một hạnh phúc nhỏ nhoi, em vẫn cảm nhận một nỗi lo lắng, nhẹ tựa sương khói.

Sometimes I wake at night
And suddenly takes fright
You’re my vaguest fantasy
But then you reach for me
And once again I see
All the things you are to me

Và vì thế, đôi khi em giật mình thức giấc nửa đêm với nỗi sợ hãi vu vơ, bởi vì anh chỉ luôn là niềm hạnh phúc thật mơ hồ, vì yêu thương đôi khi thật mong manh vô cùng.Và vì thế, em vẫn luôn sẵn sàng, nếu cần, cho một lần nữa, lặng lẽ lìa xa, để anh vẫn là tất cả trong em, là nguyên vẹn những gì em nâng niu và trân trọng. Nếu phải để anh hy sinh và thay đổi bản thân vì em, thì thà để em hy sinh cho anh, để em la người ra đi, và như thế, em vẫn có thể nhìn ngắm anh nơi phía chân trời, và thầm nguyện cầu cho người luôn hạnh phúc.

Và một lần nữa em phải thừa nhận với lòng mình rằng… anh… vẫn là tất cả trong em.

And once again I see
All the things you are to me...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét