Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Khủng hoảng


Mình đang làm cái gì thế này?
Mình cũng ko biết nữa…
Mình chỉ thấy mọi thứ thật tồi tệ. Cảm giác hoàn toàn chán chường và thất vọng với mọi thứ. MÌnh ko biết làm gì và phản ứng như thế nào truớc những điều tồi tệ đang hiện hữu trước mắt. Chảng lẽ giờ lớn từng này rồi mà còn khóc lóc, thở than . Có còn là trẻ con nữa đâu cơ chứ. Ai cũng thế cả thôi. Và mỗi khi được đặt vào trong một hoàn cảnh như thế thì con người ta sẽ biết làm thế nào để tự trưởng thành. Mà làm sao mình ghét mấy cái mớ lý thuyết suông của mấy con người đó thể. Lúc nào cũng : Anh tin là em làm được mà. rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi tất cả lại đâu vào đấy!
Một người đang sắp chết không thể nói rằng ngày mai họ sẽ khoẻ mạnh như thường. Tại sao người ta lại có thể nói với mình những câu lý thuyết suông như thế nhỉ? MÌnh là trẻ con chắc? MÌnh là đồ ngốc ah? Làm sao mà mọi người cứ hay ảo tưởng vào mình như thế nhỉ? Hay họ ko còn gì để nói ngoài những điều xáo rỗng và hão huyền như thế nhỉ? Cho đến giờ thì mình chẳng cần ai cả. MÌnh chỉ thích gọi điện cho anh Hiển để xả hết cho bõ tức. Rất buồn là giờ này chắc anh đang bận tiếp VIP. Mà mình thì ko thể làm gián đoạn cơ hội của anh ấy được. Ôi điên lên mất. MÌnh phải làm thế nào đây? Mọi thứ đều rối như một mớ bòng bong. Mai mình lại bị lỡ một buổi phỏng vấn ở BTC rồi, tiếc quá. Mà ko hiểu làm thế nào để có thêm nhiều thời gian nhỉ? Tối nay mình đã nhịn ăn tối chỉ là để có thêm nhiều thời gian. Mà tự nhiên thấy ko muốn ăn gì cả. Thấy bực bội với mọi thứ, khó chịu với tất cả. Mình ghét đi xe bus đi học mỗi ngày, thấy ghét phải ngồi học những giờ học vô vị và chán ngắt. Mình thấy mình đang lãn phí thời gian một cách thậm tệ. Làm thế nào để có thời gian bây giờ. Mình chỉ cần thời gian thôi. Có thời gian là có tất cả. Huhu. Mình sắp chết đuối rồi. Một đứa sắp chết đuối thì ko thể nói rằng ngày mai nó sẽ sống phải ko? Mình có phải con ngốc đâu mà lại nói với mình những câu xáo rỗng như thế. Đầu óc mình đủ minh mẫn và tỉnh táo để đoán định được những nguy cơ mà mình đang sắp phải đối mặt. Ôi giá như giờ này được gặp chị Oanh, anh Hiếu, mình sẽ ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ con và xả ra hết những bực dọc trong lòng. Chẳng có ai hiểu mình cả. Chẳng có ai hiểu mình và lo lắng cho mình hơn chính mình. Chẳng có ai có thể giúp mình lúc này ngoài chính bản thân mình cả. Ko ai hết. MÌnh muốn biến khỏi cái cuộc sống ngột ngạt này quá. Khủng hoảng “tiền tốt nghiệp”!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét