Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Cảm ơn UB !

Hôm nay nhận được chứng chỉ đào tạo của UB, vậy là mình đã hoàn thành xong khoá học Teller & Internal Accounting, vui quá, lại còn được thêm nhiều ưu tiên khi ứng tuyển vào những ngân hàng trong danh sách nên mình thấy rất vui. Anh Việt Hưng bảo anh sẽ chuyển CV của tất cả các học viên tới Saccombank. Thế là có thêm một cơ hội mới cho mình và nhiều nhiều bạn nữa.
Hôm qua, 1h30 sáng mà còn loay hoay với bài tập nhóm. Sáng không dám dậy muộn vì sợ gửi bài không kịp. Loay hoay với tất cả, cảm giác những công sức bỏ ra có phần nào vô ích, nhưng rồi nghĩ lại lại thấy mình không khờ, bởi vì chẳng có cố gắng nào là vô nghĩa. Hôm nay anh Hưng nói một câu rất hay, đó là vốn sống mới là thứ quan trọng nhất, hãy : SỐNG NHIỀU HƠN MÌNH SỐNG!
Câu nói của anh đã cho mình một cái nhìn hoàn toàn khác, rằng là con người ta nên nhìn cuộc sống một cách toàn diện, nên đóng nhiều vai diễn trên cái sàn diễn cuộc đời để được trải nghiệm những xúc cảm khác nhau, để thấy hiểu người hơn, để tấm lòng mình dễ cảm thông và rộng mở hơn. Cũng giống như muốn làm một teller giỏi, một chuyên viên quan hệ khách hàng giỏi thì ta cần một lúc đóng 2 vai, Khách hàng và Ngân hàng để cùng hiểu, cùng cảm, cùng chia sẻ….Anh cũng có nói một câu rất hay nữa là: MUỐN BÁN ĐƯỢC HÀNG THÌ TRUỚC HẾT CẦN LÀM BẠN VỚI KHÁCH HÀNG. Đó là câu nói mình tâm đắc bởi thực sự để làm bạn với khách hàng rất khó, nhưng nếu vượt qua được rào cản này thì mình tin là Saler kia sẽ thành công.
Chị Nguyên cho mình 2 lời khuyên: HÃY BIẾT QUẢN LÍ RỦI RO CHO CHÍNH BẢN THÂN MÌNH và Quy tắc làm việc LUÔN & NGAY. Sao mình thích cái quy tắc này thế. Vì bình thường việc gì mình cũng thích LUÔN & NGAY. Một dự định, một ý tưởng, một hành động, một khát khao…nếu ko luôn và ngay thì làm sao và đến khi nào ta mới làm nổi. Công việc cũng thế. Việc hôm nay chớ để đến ngày mai, đó là quy tắc bất biến trong hạch toán kế toán ngân hàng.

Mình thầm cảm ơn những người anh, người chị đi trước đã luôn tận tình chỉ bảo mình trong suốt khoá học, nhất là chị Nguyên luôn nhìn mình với một con mắt trìu mến và thân thiện. Bởi hôm đi phỏng vấn thì chị Nguyên và anh Thái phỏng vấn mình. Ra về mình vẫn còn nhớ nụ cười ấm áp của chị Nguyên.

Thế là giờ mình sẽ không còn đến lớp học đó nữa. Không còn được đến cái toà nhà Ladeco trên phố Đội Cấn ấy, không còn được bước vào cái cầu thang máy và nhấn nút 10. Không còn đuợc ngồi trong cái phòng 1007 và không còn được gặp lại những người chị thân yêu của mình nữa. Thế nhưng trong tâm trí vẫn luôn hi vọng trong tương lai, biết đâu mình và các chị sẽ được là những đồngnghiệp tốt, những anh chị em tốt của nhau, cùng giúp đỡ nhau trong công việc….

Cảm ơn UB, cảm ơn các anh các chị đã cho em nhiều kiến thức và kinh nghiệm quý báu. EM yêu UB!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét