Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Nếu anh còn yêu em...

Đã lâu lắm rồi nó bỏ thói quen viết blog trước mỗi sự việc, mỗi suy nghĩ….Hình như nó đang lớn dần lên và đang sống theo cái cách mà Người Lớn hay làm, đó là giấu những trăn trở, những nghĩ suy, những lo toan trong lòng, âm thầm….chịu đựng để rồi một ngày nào đó vỡ tung như một quả bóng thổi quá căng. Tình trạng của nó hiện tại đang vô cùng tồi tệ. Nó không biết dùng từ gì để diễn tả chính xác trạng thái cảm xúc của nó lúc này cả, chỉ biết lúc nào nó cũng thiếu ngủ, lúc nào cũng bực bội, cũng bất an và những suy nghĩ, những trăn trở cứ ngổn ngang trong lòng nó…..

“….Cô thấy nó đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện học hành, nó đang toàn tâm toàn trí dành cho công danh….Nó không phải lo đâu, vì đường công danh của nó sáng lắm, nó thành đạt lắm.....”

Cô đồng đã nói với nó như thế, lúc mà nó là người cuối cùng xin đài âm dương để được vào xem gia sự. Thực tình thì nó muốn xem cho cả bố mẹ, nhưng mà ko hiểu sao cô đồng ko thể xin đài được, nó toàn bị hất đài, nó ko hiểu chuyện gì nữa, nó thấy người nóng ran và bắt đầu trạng thái rối tung. Nó ra ban công khấn mẫu. Mẫu là người mà nó có thể kể hết sự tình, cũng giống như mẹ nó vậy. Nó xin đến 7, 8 lần. Nó nhắm mắt lại và ngồi cầu nguyện. Nó tin ngưỡng lắm. Và nó tin vào chuyện số mệnh, chuyện thần thánh.

Nó ngồi hình dung, miên man về cái lần nó đến nhà cô đồng xem gia sự vào một buổi chiều chủ nhật đó. Nó trực tiếp thấy người ta đang kiều hồn và những âm hồn đang đi lại để chờ được người thân gọi đến tên nó…Nó không sợ. Nó chưa bao giờ biết sợ những cái đó. Vì nó tin. Và vì nó hiểu rằng dù sống hay chết thì người thân vẫn là người thân, chỉ là thể xác và tâm hồn không ở cùng nhau được mà thôi.

Tại sao nó lại nghĩ tới chuyện ấy nhỉ. Nó đi xem bói 5 lần và lần nào nó cũng thấy người ta nói đúng, và nó tin. Chẳng biết tương lai thế nào nhưng nó tin vào những gì hiện tại đang diễn ra.
Giờ nó muốn đi xem tiếp. Không hiểu sao nó muốn đi xem để hỏi nguời ta, vì sao nó lúc nào cũng như thế, vì sao cứ không cho phép nó được sống một cuộc sống thoải mái, vì sao cứ bắt nó phải nghĩ suy quá nhiều như thế, vì sao, vì sao…?

Đôi khi nó thấy thực sự cô đơn.

Không phải vì ko có bạn, ko phải vì ko có ai sẵn sàng nghe nó nói.

Anh Hiển dù đang bận đến mấy cũng có thể đến bên khi nó nói nó rất buồn, anh sẵn sàng đến gặp nó dù chỉ vài phút để biết rằng nó vẫn ổn, và để nghe nó nói một câu vì sao nó thấy chán…Sự xuất hiện + im lặng lắng nghe cùng với cái cách thể hiện của anh đôi khi làm nó cảm động và tự nhiên nó thấy tình bạn của nó với anh thật giá trị. Đôi khi có những cái mà bạn bè mang đến thật sự vô giá. Và đôi khi chỉ là một câu nói của anh cũng làm nó cảm thấy bình yên.

Bạn nó, đứa nào cũng đáng tin để tâm sự, thế mà giờ nó lại chẳng àim thấy một ai.

Đôi khi nó thấy buồn khi nghĩ về anh, buồn lắm, có những điều mà giữa 2 người yêu nhau không thể nói được với nhau

Với anh, đôi khi có những điều nó cảm tưởng như anh ko hề hiểu nó.
Anh không biết cách thể hiện sự dồng cảm với nó, đôi khi những gì anh nói với nó chỉ là sự khách sáo và guợng ép như những điều lí thuyết, mà nó thì không cần những điều ấy.
Đôi khi nói chuyện với anh mà nó thấy vô cảm như chưa hề được sẻ chia, chưa hề….Có những lúc anh nói rất nhiều, nhưng nó biết đôi khi chỉ cần một câu nói cũng khiến mình suy nghĩ, và nó chỉ cần một câu nói ấy mà thôi, nó ko muốn nghe những lời giải thích.
Vẫn biết rằng anh không phải là type người khéo ăn nói và biết cách diễn đạt, còn nó là đứa thích được nghe những lời khuyên mang tinh chính kiến của bản thân nhiều hơn là những lời nói lí thuyết. Thế nhưng đôi khi ngồi nói chuyện với anh thấy thất vọng tràn trề, cảm giác hình như anh chưa bao giờ hiểu nó, hay anh chưa bao giờ chạm tới được những góc khuất tinh tế và nhạy cảm nhất trong tâm hồn của nó.

Giá mà anh chỉ lắng nghe thôi mà không nói, hay giá như anh cứ lắng nghe rồi lâu lâu mới nói, hay giá như anh lắng nghe và anh nói: em hãy khóc đi, em cứ khóc cho nhẹ bớt đi…thì có lẽ là nó sẽ cảm thấy vui hơn nhiều.

Sao đôi khi nó cảm thấy chán chường quá, mọi thứ đều chán ngắt và mọi thứ đều nhạt nhoà, thiếu sức sống, thiếu động lực. Hình như giờ nó mới nhận ra được rằng nó ghét sự khô khan, nó ghét sự lặp lại, nó ghét sự đợi chờ, nó ghét sự cách xa, nó ghét sự nhạt nhẽo, hững hờ, nó ghét anh….bởi đôi khi anh là đại diện của tất cả những đièu đó.

Giá như lúc buồn có ai đó gọi điện, dù chỉ vài phút thôi để nói với nó rằng: anh thích nhất lúc em cười, bởi vì lúc em cười làm cho cả thế giới này đầy nắng. Có lẽ là ướt át quá hay sao ? Hay là mơ mộng quá, lãng mạn quá, hay là điêu xảo quá, hay là xáo rỗng quá…hay là…hay là…nhưng nó đôi khi lại thích điều đó, và những gì nó thích là những gì nó ko bao giờ có được.

Đôi khi anh làm nó thấy hình như nó chưa yêu và chưa bao giờ dược yêu, hình như nó và anh chưa bao giờ quen biết nhau, hình như…. rất nhiều cái hình như….

Anh bỏ đói nó trong nỗi khát khao được quan tâm, và tình yêu giống hệt như việc ăn uống. Nếu như ngày hôm nay mình biết mình sẽ được ăn món gì, ngày mai được ăn món gì, và ngay kia ăn món gì thì những bữa ăn sẽ ko còn thú vị nữa. Hình như anh chưa bao giờ yêu, anh chưa bao giờ hiểu tâm lí của con gái đang yêu…HÌnh như tình yêu của anh quá lí trí, quá nguyên tắc, quá khuôn mẫu giống hệt như con người của anh. Anh cũng có mơ ước, có khát khao, có tưởng tượng trong tình yêu, Thế nhưng anh cứ tưởng tượng và thực tại vẫn cứ khô khan…..cả anh và nó đều thiếu thời gian dành cho nhau, và đôi khi nó nhìn lại, giữa anh và nó là một khoảng cách vô hình nào đó mà nó không thể tưởng tượng nổi. Đôi khi nó cảm giác nó chưa hề biết yêu, chưa hề cảm thấy nhớ anh, chưa hề thấy khắc khoải nhớ mong như cái cảm xúc yêu? Liệu đó có phải là sự thật hay không?

Nó buồn lắm, một nỗi buồn ngập tràn trong lòng ko có gì diễn tả nổi. Nó muốn buông tay quá. Nó muốn thả trôi tất cả.

Có lẽ nó không nên yêu ai tại thời điểm bây giờ thì có lẽ sẽ tốt hơn. Nó nghĩ thế. Và nó muốn thế. Nó ko thích so sánh vì mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nó biết nó ích kỉ vì người ta nói: Muốn ai đó yêu mình thì mình phải yêu người ta trước đã. Uh, thế nhưng nó biết rằng có lẽ nên dùng lại ở đây thôi, trước khi để mọi chuyện trở nên quá phức tạp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét