Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Những điều không tưởng

Đôi khi có những điều như không tưởng, nhưng hình như những điều ko tưởng ấy lại luôn hiện hữu trong cuộc sống của chúng ta.
Mình hoàn toàn tỉnh ngủ đấy chứ, ko phải là cái ngái ngủ khi Voi Còi gọi điện lúc 2 mắt mình còn đang nhắm tịt mà ko biết là anh đang gọi thật hay là mình đang mơ, chỉ biết ậm ừ, vâng vâng rồi tắt máy. Anh vẫn luôn quan tâm tới mình như thế, và mỗi khi buồn ngủ là mình lại phản ứng như thế….Vậy mà anh ko giận, ko trách gì cả.

1h sáng ngày 16/9/2011
Tỉnh dậy trong trạng thái lơ mơ. Ngồi học Toán tài chính, cái môn kinh khủng đối với mình và là cái môn làm mình mất ngủ mấy đêm nay rồi…Cuối cùng thì cũng hoàn thành xong BTVN và ôn thêm một chút về cái môn Kế toán quản trị để hn kiểm tra.

3h30p online….
Bất ngờ thấy anh Hiếu cũng online, chẳng biết anh đang làm gì vào cái tầm này nữa, nhưng cũng thấy đỡ buồn hơn khi có người ngồi làm việc cùng với mình.
Bất ngờ tiếp mở blog của chị ấy, và biết là Elnino với chị Trang sắp cưới. Hai người đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới. Mình cũng đã từng nghĩ đến cái ngày anh ấy đi lấy vợ, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại đến sớm như thế. Tự nhiên trong lòng có một cảm xúc khó tả. Có nghiã là từ đây, sẽ có một người độc thân và một người có gia đình…..và mình chính là mối tình dang dở cuối cùng của anh ấy đúng như lời nhắn khi chia tay với anh ấy cách đây 2 năm. Dù rất vui vì cuối cùng anh ấy cũng đã tìm được một người tin tưởng để lập gia đình, thế những trong lòng vẫn có chút gì trống rỗng. Có lẽ đó là cái cảm giác bầt ngờ khi anh đi lấy vợ. Nhưng vượt lên trên hết là giờ đây, mình sẽ ko được phép nghĩ về Elnino dù chỉ là một chút thôi, bởi vì anh ấy đã thuộc về người khác rồi, và những gì đã qua hãy nên để nó đi vào miền cát trắng….
Mình biết mà, anh chàng SV Bách Khoa năm cuối ngày nào đã từng làm trái tim cô bé sinh viên năm 2 thổn thức….tất cả chỉ còn là kỉ niêm, và hãy cứ như anh nói, hãy coi tất cả là kỉ niệm đẹp của một thời mộng mơ….

Giờ anh sắp có gia đình rồi, vậy là mình sẽ ko bao giờ phải lo lắng cho anh nũa, dù chỉ là trên cái nghĩa tình bạn. Và đâu đó trong một khoảnh khắc nào đó, mình sẽ ko được phép gọi tên anh nữa, mình sẽ ko đuợc phép mong gặp lại anh nữa chỉ là để nói một câu rằng “Em không phải là đồ trẻ con như anh tưởng đâu”….mình sẽ ko được phép nghĩ đến anh dù chỉ trong giây lát, bởi đơn giản anh đã có một người luôn bên anh để quan tâm và chăm sóc cho anh rồi….

Tại sao nhìn thấy anh sắp có gia đình mà mình lại khóc. Đó chẳng phải là điều mình mong muốn hay sao, đó chảng phải là điều mình luôn cầu nguyện cho anh hay sao, đó chẳng phải lời chúc cuối cùng mình nói với anh khi chia tay 2 năm về trước hay sao? Bỏ qua tất cả những hẹn thề ngày xưa, bỏ qua tất cả những kí niệm ngày xưa, giờ hãy coi anh là một người anh trai và với anh mình mãi là cô em gái hờ ngốc nghếch…

Người ta nói khi vui cũng khóc…uh…mình đang rất vui, vui vì anh đã tìm được hạnh ơhúc đích thực. Không biết anh có đọc được lời chúc này không, nhưng chúc cho vợ chồng anh chị mãi mãi hạnh phúc. Trả cho anh cái tên ngày xưa anh vẫn thích: Nguyên Thuỷ. Em sẽ ko giữ bất cứ một điều gì nữa, em ko được phép làm như vậỵ phải ko anh? Bởi từ bây giờ, anh sẽ mãi mãi ko còn là của em nữa, dù chỉ là một chút thôi.
Tạm biệt anh! Chúc anh và chị Trang mãi hạnh phúc bên nhau đến cuối con đuờng này!

Monsoon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét