Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Niềm tin

Mỏi mòn…

Mình đã đi qua biết bao trang web, biết bao những cái bảng tin…và biết bao những công việc đang mở ra trước mắt mình. Đứng trước mỗi cái tin tuyển dụng, mình lại phải căng đầu ra mà nghĩ xem mình có phải là ứng viên phù hợp không, và mình nên thiết kế cái CV ra sao??? Và đã hơn 2 tuần rồi, mình mệt mỏi tìm kiếm và hi vọng. Nếu vì cuộc hành trình đi tìm việc là một cuộc hành trình của một kẻ bộ hành trên sa mạc thì cũng đúng thôi. Bởi vì thời buổi này, công ăn việc làm thì đầy, nhưng phù hợp với bản thân thì ko phải đơn giản.

Mỗi lần mệt mỏi, mình lại nghĩ tới hình ảnh của chị Sơn, của bác Xưởng, 2 bố con đèo nhau đi rạc chân ở KCN Thăng Long để xin việc, xin vào một vị trí dùng tới tiếng Anh. Thế mà rồi cũng chả ăn thua gì vì chị mình còi quá. Thế mà bây giờ, chị Sơn của mình đã sắp trở thành tiến sĩ của đại học Havard, tự hào biết bao nhiêu !!!Và giờ, hình như mình cũng lại giống chị Sơn ngày xưa, và lại đi rạc chân tới khắp nơi, tới các bảng bulletin để mà đọc đọc và ghi ghi chép chép, hồi hộp, lo lắng, đợi chờ, hi vọng!!!

Ôi chao, sao cái cảnh đi xin việc nó mệt mỏi như thế, mặc dù mình mới bước qua dự tuyển đến công ty thứ 2 thôi mà, nhưng đã gửi đi đến chục cái hồ sơ với biết bao niềm hi vọng, đúng là “chiến dịch rải hồ sơn toàn Hà Nội”. Thế nhưng vẫn thấy cái thời gian này đẹp biết bao, đáng quý biết bao, vì mình được ra đời, cạnh tranh, dang tay chào đón tất cả những điều mới mẻ và lạ lẫm nhất. Mình lúc nào cũng tự nhủ rằng : “năng nhặt thì chặt bị, kiến thức phải cần có thời gian tích luỹ, phải bền bỉ kiên trì”…Ngày một ngày hai, biết đâu một trong vài trăm phần trăm may mắn sẽ đến với mình thì sao?

Mẹ vẫn luôn ở bên trong suốt cuộc hành trình, và mình chợt nhớ tới Ông Ngoại, nhớ tới những Ngày Xưa được ông đèo đi học ngày 2 cây số trên chiếc xe đạp, nhớ Niềm Hi Vọng ông ươm mầm trong cái đầu óc non nớt thủa ấu thơ, nhớ lắm, nhớ lắm….

Ông ơi, Mẹ ơi, con sẽ phấn đầu, và con sẽ chiến thắng, để không phụ lòng hi vọng của ông, của mẹ, để những giọt mồ hôi rơi những năm nào ko thành vô nghĩa….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét