Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Viết cho những người tôi yêu thương

..........Có muộn quá ko khi đến giờ con mới nói ra những điều sâu lắng nhất trong tâm hồn mình, những nghĩ suy và khát vọng, những nỗi niềm tâm sự, những kí ức của con về một thời đã xa......nhưng có lẽ là ko đâu, bởi một mai khi con đã trưởng thành, thì gia đình nhỏ thân yêu này vẫn luôn là điểm tựa vững chắc của con trong những cơn bão tố của cuộc đời.................


......Cho mẹ yêu..........

Mẹ ơi, giờ đã là những ngày tháng cuối thu rồi, thứ bảy tuần này là Tết Trung Thu rồi mẹ nhỉ? Nhớ những Tết Trung Thu năm con và Trang lợn còn bé, mẹ hay mua đèn lồng cho chúng con. Con còn nhớ có một năm hai tiểu thư của mẹ được chú Kiên tặng một đôi đèn lồng đẹp chưa từng có, con và Tr đã nâng niu chúng như những vật báu, thế mà rồi đèn của xa dần tuổi thơ của chúng con............

Tr đã lớn và ko còn tranh búp bê cùng con nữa, những con búp bê anh P mua tặng hồi vào Sài Gòn chơi giờ năm gọn trong ngăn kéo, chỉ còn lại 4/12 con thôi mẹ ạ, tại con đánh mất và cho dần đi, thế là gần hết, những con búp bê xinh xinh nhưng kiêu căng đến nỗi chẳng bao giờ nói cả, ghét thật mà cũng yêu thật.........

Thế là hai cô công chúa ngày nào của mẹ đã lớn thật rồi..................

Mẹ ơi, con đang có trong đầu mình , trong tim mình những hoài bão thật lớn lao, và con biết những gì con có bây giờ là nhờ một phần sự định hướng của mẹ. Mẹ đã cho con đường đi, đã vẽ nên trước mắt con một viễn cảnh tương lai tươi sáng, mẹ cũng chính là người đã cho con sự tự tin trong cuộc sống này, và con đã thật sự kiêu hãnh khi có mẹ...........

Mẹ ơi, đến giờ con vẫn không thể nào quên cái ngày mẹ mua cho con những bộ váy đẹp nhất, kiều diễm nhất để con mặc trong những ngày đi biểu diễn, những buổi tối mẹ vừa nấu cơm, vừa nghe con tập hát và chỉnh sửa cho con từng nốt nhạc, từng chỗ luyến láy. Ngày con học đàn, vất vả vô cùng, những ngón tay lướt trên phím khóc òa lên vì mỏi. Những điệu múa, điệu nhảy, những bài thơ, những câu truyện,những lời dẫn chương trình mượt mà, mẹ đã dậy con trong suốt những tháng ngày con say mê hát, say mê biểu diễn dưới ánh đèn rạng rỡ của sân khấu. Mẹ ơi, mỗi lần bước lên sân khấu là một lần con thầm nhủ mình đang có mẹ dõi theo, cổ vũ con, ngay cả khi mẹ ko ở bên, con vẫn hướng ánh mắt mình xuống phải khán giả để tìm mẹ, mẹ sẽ vỗ tay sau mỗi bài hát của con, và sẽ ôm con....hạnh phúc và tự hào...........

Mẹ ơi! sẽ không thể nào diễn tả nổi nỗi nhớ của con trong 3 năm xa mẹ.....3 năm con sống trong sự thiếu vắng tình yêu thương của cả bố và mẹ.......một con bé mới 9 tuổi là con đã phải đối mặt với cuộc sống tự lập.......mẹ ơi, con đã khóc thật nhiều và đã bị tổn thương thật nhiều, con chỉ biết ngày ngày cắm cúi học hành để mang về những điểm tốt.....nhưng vẫn ko sao quên đc những buổi chiều đi học về thấy thoáng tiếng ai như tiếng mẹ, chạy thẳng một mạch về nhà trong niềm háo hức, những bỗng sững sờ khi đó chỉ là tiếng mẹ trong..... tưởng tượng mà thôi.........nhớ lắm...... hụt hẫng lắm khi đây đâu phải lần đàu tiên con nhầm.......Hải ơi, chị nhớ mẹ, chị nhớ mẹ quá, chỉ có Hải mới hiểu được điều ấy, bởi nó đã bao lần chứng kiến con chân ướt chân ráo chạy về nhà chỉ vì có tiếng ai như tiếng mẹ.............

Giờ nghĩ lại những ngày tháng ấy, con thầy khóe mắt mình cay cay, kí ức một thời ùa về vẫn còn vẹn nguyên những xúc cảm ấy.........

Và mẹ lại trở về bên con, để con cảm giác thế giới này bình yên trở lại, để những hạnh phúc của con trở nên trọn vẹn khi mẹ lại cùng con đi trên những chặng đường tiếp theo. Mẹ gợi mở cho con những ý tưởng của cuộc thi viết thư UPU, ý tưởng về cải tạo dòng sông Tô Lịch mà đến giờ con vẫn nhớ, mẹ không ngại trời rét đèo con đi thi Olimpic Tiếng anh, 3 vòng thi con đều có mẹ đứng ngoài cổ vũ, rồi mẹ định hướng cho con vào Chuyên Ngữ, rồi đi học tiếng Nhật, rồi đi thi Văn (con đã ôm chặt lấy mẹ để tìm kiếm hơi ấm trước khi bước vào phòng thi) và đến những ngày tháng cuối cùng của thời học sinh, mẹ vẫn đèo con sang Bách Khoa đi thi thử........ toàn là mẹ, mẹ đã vẽ nên cho con những con đường đi tươi sáng. Mẹ ơi con vẫn ấp ủ ước mơ một ngày được sang Nhật mẹ ạ, liệu con của mẹ có thực hiện được ước muốn đó ko?

....... rồi ngày thi cũng đến, chỉ là thi tốt nghiêp thôi mà mẹ lo cho con như là thi đại học vậy, rồi con cũng bước ra phòng thi trong sự thoải mái, 56.5, một con số rất đẹp ko mẹ, rồi con lại lao vào để chiến đấu trận thứ 2, mẹ vẫn âm thầm bên con và cho con niềm tin, mẹ ơi cả thầy Hùng nữa, thầy đã cho con niềm tin cũng như mẹ vậy.............mẹ à, thực sự con đủ niềm tin để đạt mục tiêu 29.5 như mẹ đã nói với con, con đủ niềm tin để đánh bại những đối thủ đáng gờm của con, nhưng con cũng biết trước con đã ko sáng suốt, và vì con đã ko thực sự đi đúng con đường như con vẫn mơ ước, và thế là số phận đã ko cho con vào ngôi trường ấy, thật ra con mơ ước trường Ngoại thương, thật ra HN ko phải là mục tiêu của con, và con đã thất bại, đáng tiếc hơn khi con nghe nói trường Ngoại thương lấy điểm như thế, và như thế..... và mẹ ơi, con đã vô tình đánh mất đi ước mơ của con rồi , đó là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời con.......con đã khóc ko phải con là một kẻ bại trận, mà con là một đứa ko liều lĩnh,và mẹ à, con buồn lắm............nếu như ko có một ngày mẹ cho con một con đường đi, mẹ nói rằng con gái của mẹ đã thành công, vì con là người chủ động trong cuộc sống, thành công là dù ở trong bất cứ đâu con người ta vẫn làm chủ được và ko bị mất phương hướng, con đã bừng tỉnh, và ước mơ vào ngành ngân hàng trỗi dậy, mẹ à, con sẽ ko từ bỏ đâu, bởi con biết con ko thể đánh mất ước mơ của con lần nữa.............và mẹ ơi, chị Sơn đã nói với con rằng, "nếu là sao thì ở đâu cũng là sao"...............con và chị ấy là những người như vậy, luôn tin vào chính mình................

Giờ cô công chúa nhỏ của mẹ ngày ấy đã lớn rồi, đã bước sang tuổi 20, đã biết chia sẻ với mẹ những công việc gia đình, chuyện tình cảm, tất cả những gì con có thể hiểu được. Mẹ ơi, giờ con chỉ muốn học tốt thôi, con chỉ muốn hoàn thành được ước nguyện của mẹ, thực hiện ước mơ của mẹ về con. Bởi con vẫn còn nguyên vẹn những động lực ấy. Và khi biết về dự án của mẹ trong vài năm tới thì ước mơ của con lại mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn, bởi con ko thể để mẹ thất vọng, con sẽ hòan thành tâm nguyện của mẹ.


Mẹ ơi, cũng có những khi con thực sự mệt mỏi, những khi cảm xúc ko nghe lời ý chí, những khi tâm hồn trở nên yếu đuối vô cùng thì khi ấy nghĩ về mẹ và nhiệm vụ của con, con ko thể ko bước tiếp, bởi con không thể để mẹ thất vọng.........con chỉ biết nói vậy thôi và sẽ cố hết mình, cô con gái của mẹ luôn hãnh diện khi được làm con của mẹ.......

.............Cho bố của con.........


Bố, bố đừng trách con không quan tâm đến bố, bố đừng trách con gái lớn của bố lạnh lùng và quá khắt khe, bố vẫn luôn là người con nghĩ về, bởi lúc nào con cũng tự hào khoe với mọi người về bố của con.


Bố ơi, con đã nói với bố nay mai bố sẽ ở cùng với vợ chồng con gái lớn, vì con là đứa chiều bố nhất, biết nấu những món bố thích, và luôn ủng hộ bố uống bia.........

Bố ơi, bố nhiều khi lạnh lùng lắm, bố quan tâm và yêu chúng con rất nhiều nhưng bố ko bao giờ nói ra cả, bố khô khan nhưng lại có một trái tim nóng bỏng và nhiệt tình, bố đã đứng lên bảo vệ mẹ , bảo vệ tình yêu của mình, bố ơi con tự hào về bố lắm

Bố ơi, con vẫn nhớ lần đầu tiên con chạy lại ôm bố là khi bố trở về với mẹ con con từ sân bay, con lúc đó là một con nhóc hơn 4 tuổi đã chạy băng qua cả cái cửa ngăn cách với phòng cách li để chạy vào ôm bố, bố ơi, đó là lần đầu tiên con biết gọi bố, bố lúc đó thật xa lạ đối với con bởi con lớn lên chỉ biết mặt mẹ thôi, con tưởng bố là một vị khách hảo tâm đã đến căn nhà nhỏ của hai mẹ con con và mua cho con rất nhiều socola, váy và ca búp bê biết đi nữa. Bố ơi, thế mà đã 15 năm trôi qua rồi từ cái ngày con biết gọi "bố ơi"

Bố ơi, bố sẽ ko bao giờ nhớ bố đã đợi con thi bao nhiêu lần đâu, còn con thì ko thể quên đc, một lần thi Chuyên Ngữ, 3 lần thi đại học và ti tỉ những lần khác nữa.........con nhớ vì chính sự chờ đợi ấy đã làm con tự tin và như có thêm động lực thi cử. Hồi con đi thi Văn ở Chu Văn An, con cũng đã tưởng tượng ra cảnh bố đứng ở cổng trường, dù hôm đó chỉ có thầy cô giáo đưa con đi thôi, vậy mà cái tưởng tượng cho con cảm giác ấm áp đến kì lạ, và con đã thành công nhờ bố, nhờ tình yêu của bố............

Bố ơi, con đã khóc vì bố rất nhiều, bởi những khi bố mắng con quá vô cớ, nhưng mà con biết điều ấy làm con trưởng thành hơn, bởi bó chỉ muốn con hoàn hảo hơn thôi. Bố là thế, dơn giản nhưng mọi thứ phải chỉn chu và chất lượng. Bố ơi, tình yêu của bố sâu lắng lắm, nếu ko tinh tế sẽ chẳng nhận ra, những một khi đã nhận ra thì lại quá mênh mang và xúc động, cảm giác như con có lỗi với bố nhiều lắm...........dù thế nào bố vẫn là người bố tuyệt vời nhất........

.......Sẽ là ko bao giờ đủ để nói về bố mẹ của con, nhưng những gì con cần làm sẽ là mục tiêu nghề nghiệp trong 5 năm tới, và con muốn mang món quà ấy dành tặng cho những người đã cho con tất cả cuộc sống này. Bố mẹ vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của con!...............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét