Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009

Mưa mùa thu rơi trên lối về........

Cơn mưa mùa thu chiều nay nhẹ nhẹ rơi cho lòng mình
buồn man mác. Mưa thu ơi sao đến và đi đầy vương vấn như nỗi nhớ của mình lúc
này? Tiếng gọi lao xao của mùa thu đã đánh thức mình, đánh thức những kí ức về
những mùa thu đã qua, gợi lại cho mình cái cảm giác nhớ nhung về một mùa thu xa
xôi. Đã bao mùa thu đi qua nhưng mỗi khi nghe lại bài hát ấy là một lần những
cảm xúc và kí ức ngây thơ, đẹp đẽ, trong sáng và hồn nhiên thủa ấy lại dội về
nơi con tim mình . Và mình biết dù cuộc sống có đổi thay và tâm hồn con
người ta có thể sẽ khô khan đi, nhưng bài hát ấy thì sẽ vẫn mãi âm vang trong
con tim mình. Mùa thu ơi , hoa sữa ơi sao mà yêu đến thế? Nhưng niềm ước ao một
ngày được cùng ai dạo trên những con phố đầy hoa sữa ở Hà Nội giờ như đang xa
xăm ở phương nào? Mình vẫn đợi chờ như đợi chờ một mùa thu của riêng mình. Hoa
sữa ơi xin đừng vội thơm cho lòng mình thêm nhớ nhung và khắc khoải. Và lá
vàng ơi xin đựng vội rơi cho lòng mình thêm cô đơn. Còn riêng bầu trời cứ
mãi trong xanh như thế, như niềm tin và hi vọng của tôi sẽ không bao giờ
tắt. Để cho tôi sống giữa những ngày thu thật êm ái và bình yên, để đợi chờ một
mùa thu của riêng tôi. Duynhat! em vẫn tin rằng ngày đó sẽ không xa, và em sẽ có
một mùa thu của sự hội ngộ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét