Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

kỉ niệm ngày thu đặc biệt 28-09-2009

Thu cứ vô tình như chưa từng quen......

Vậy là một năm nữa trôi qua, 28/09/2009, một ngày mùa
thu tuyệt đẹp!

Sáng nay, trời se lạnh, mình vội xỏ chân vào chiếc
giày TT mong tìm được chút hơi ấm trước khi bắt đầu một cuộc
hành trình hơn 1h đồng hồ ra khỏi nhà khi trời thu còn tờ mờ sáng và khi
không gian quanh mình vẫn còn im lim trong giấc ngủ, chỉ có những ông già bà già
quen dậy sớm rủ nhau đi chạy bộ.

Buổi sáng sớm của một ngày đặc biệt đối
với mình đã bắt đầu như thế.

Và mình lại bước lên chiếc xe bus mà chỗ ngồi của nó
chỉ đủ cho tất cả những người cùng lên với mình ở điểm đỗ ấy ngồi thôi, và mình
may mắn kiếm được một chỗ thật đẹp.....và lại bắt đầu với giấc ngủ thứ hai trong
tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng đài phát thanh, tiếng nhạc ...mọi âm thanh của
cuộc sống quen thuộc đã ùa vào giấc ngủ chập chờn, miên man của mình và thỉnh
thoảng trong suy nghĩ hiện lên hình ảnh lớp học với những nụ cười rạng rỡ chào
buổi sáng đầu tuần...và đôi khi trong dòng miên man ấy là anh....giờ này
anh đã dậy chưa?....


Ngày đặc biệt của mình cũng giống như những ngày bình
thường khác mà thôi, vẫn nhịp sống ấy, vẫn những âm thanh ấy xô vào lòng mình,
chỉ có những kí ức về một ngày thu bình yên là trỗi dậy cồn cào da diết, và
mình nhớ thu lắm. Thu đã đến thật rồi, mùa thu yêu thương của mình đã đến thật
rồi vậy mà trong lòng mình cứ có một khoảng trống vô hình, và mình biết
mình đang thực sự cô đơn. "Mùa thu rét nên cần đôi", vậy mà giờ đây chỉ có mình
lang thang đi trong cái tiết thu ngọt ngào thi vị và cũng đầy trầm
buồn vì nhớ thương da diết ấy. Kí ức đẹp đẽ ngày xưa không đủ xua tan nỗi buồn
trong lòng, khi biết rằng chỉ có một người duy nhất mới có thể
mang thu đến trong lòng mình, anh đã mang mùa thu của mình đi đâu, anh đã mang
mùa thu với bao hi vọng của mình đi đâu???

Và cái thời khắc của một ngày đặc biệt ấy dường như
chìm vào quên lãng, ko một món quà kỉ niệm cho một ngày thu đặc biệt, ko một
điều gì mới mẻ khác ngoài nỗi nhớ.............

Và thu cứ thế đi, vô tình đi qua khuôn mặt của mình,
lấp lánh nhưng nụ cười nhưng vẫn còn dang dở. Xin lỗi mùa thu, mình ko thể đi
cùng mùa thu được, bởi mình còn phải đợi một người, mình còn phải đợi một người
cho đến khi mình thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc
ấy.............

Sao không phải là những ngày hè sôi động cho tâm hồn
mình bớt đi những hoài niềm của một mùa thu yêu thương, nhưng lại phải nuối tiếc
chối từ mùa thu yêu thương ấy, mình biết thu của mình chỉ đến từ trong con tim
này mà thôi, con tim bướng bỉnh...thu ơi bao giờ hết buồn???



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét