Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Only love can say

Nhật kí, ngày ... tháng... năm

Đã lâu lắm rồi không muốn gõ bàn phím. Cứ động vào bàn phím là lại thấy buồn. Vì keyboard chỉ toàn gõ ra những dòng chữ buồn thiu…

Mình sẽ ko như thế chứ? Sẽ vượt qua chứ? Sẽ mạnh mẽ chứ?

Mình ko biết nữa. Có lẽ sẽ ko phải là Monsoon của 2 năm về trước, khi biết rằng mối tình đầu nào cũng tan nhanh như bong bóng xà phòng, thế mà vẫn khổ sở và luyến tiếc, thế rồi vì khổ sở mà biết đứng lên một cách kiên cường và mạnh mẽ, còn bây giờ…

Thế là sau 4 năm đại học, những gì mình nhận về chỉ là buồn thương và tiếc nuối hay sao…

Buồn quá, mình đã khóc biết bao nhiêu, đã sưng húp cả mắt vì khóc, vì đau lòng, vì thương anh lắm lắm, nhưng biết làm thế nào được, vì mình cũng đã quyết định rồi, và một khi đã quyết thì chẳng bao giờ thay đổi, bởi tình yêu không phải trò đùa, và vì đó có thể cũng là duyên phận chăng?

Mệt mỏi quá. Thế là sau bao nhiêu ước ao, tưởng như hạnh phúc đã đến, tưởng như từ giờ phút ấy trở đi , mình sẽ ko bao giờ cảm thấy cô đơn nữa, vậy mà hình như mọi thứ cứ như đang trêu đùa, mình cô đơn vẫn hoàn cô đơn, mình cảm thấy chán nản vô cùng…

Nhưng chán nản thì có làm được gì đâu, mình ko thể cứ buồn mãi, ko thể cứ nặng lòng mãi, cứ lo lắng mãi cho một người, dù mình biết mọi thứ đâu dễ dàng như thế, cứ nói quên là sẽ quên, nói từ bỏ là sẽ từ bỏ. Phải cần thời gian, phải cần những thứ khác để khoả lấp đi. Đôi khi mình thấy mình ngu ngốc và điên rồ, đôi khi mình thấy mình đáng bị như thế, bởi vì có ai bắt yêu thương để rồi khóc vì thưuơng yêu, nhưng mà…đấy mới là tình cảm của con người, đấy mới là tình yêu…

Nản quá, ko còn ai để mà chia sẻ, chẳng ai đủ thời gian rảnh rỗi để nghe mình khóc lóc, đôi khi chỉ là Hương, đôi khi là H.A chẳng, hay chỉ là chính mình, mình thấy lạc lòng quá, thấy sợ hãi quá giữa cuộc sống vốn nhộn nhịp và xô bồ nhưng chính cái lúc con người ta đang chuẩn bị rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng thì gần như mọi thứ cứ như đang rời xa và xa mãi thôi.

Một lần anh Huy đã nói với mình: Bạn là những người ở lại với mình khi mọi người đã rời bỏ mình tất cả….Thế nhưng trong sâu thẳm trái tim, mình vẫn luôn giữ mãi câu chuyện của lòng mình, vẫn muốn nó làm một cái gì đó riêng tư nhất trong góc khuất tâm hồn, vì thế chả còn ai cả. Nếu có cái Quyên, cái ÁNh ở đây, nó sẽ oà lên khóc cùng mình, thế nhưng chảng có ai lúc này, một mình, lẻ loi và đơn độc

Mình ko biết nên suy nghĩ theo hướng nào, đành để cho mọi thứ lắng dịu, cho tất cả trôi qua như một lẽ tự nhiên. Mình vẫn mong thời gian và công việc sẽ làm mình bớt suy nghĩ về chuyện ấy. Mình sẽ sống thoải mái và hoà mình hơn với mọi người….

Mệt mỏi vô cùng. Mình mệt đầu đến nỗi ko thể viết được nữa. Mình mệt đến nỗi mọi thứ cứ đảo lộn và rối tung. ước gì được đi đâu đó vài ngày, xa Hà Nội, xa những bận rộn và xô bồ, xa tất cả, xa anh…Giờ mình mới hiểu vì sao những người đâu khổ thường hay chạy trốn, và nếu ko thể chạy trốn thì họ sẽ cố gắng tìm một tình yêu mới để thay thế, để trốn chạy nối cô đơn. Còn mình thì ko thể làm theo bất cứ cách nào ngoài việc chấp nhận nó và vượt lên nó.

Một lần trong một cuộc hội thảo, mình nghe được một câu rất hay của Quách Tuấn Khanh, đó là “Chỉ khi chứng kiến một người đói đang đi tìm sự sống thì ta mới thấy rõ cái bản năng sống trỗi dạy mạnh mẽ của người đó”. Liệu mình có thể là cái con người đang đói khát đi tìm sự sống ko? Đây có thể ko hẳn là sự sống, mà là sự bình yên trong cuộc sống….Để có bình yên, con nguời ta cũng phải đấu tranh, cũng cần phải một sự trỗi dậy theo bản năng đó hay sao?

Giá như trong giấc ngủ là khi mình cảm thấy cuộc sống tươi đẹp nhất, bớt mệt mỏi nhất thì mong rằng mình sẽ ngủ một giấc thật dài, thật sâu, để sớm mai thức giấc, bình minh lại trở về, sự lạc quan lại trở về…

21 years old…. lonely!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét