Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Điên???

Mình biết đây là thời thời điểm mình cần phải tập trung cho mọi chuyện, từ chuyện học hành cho đến việc tìm kiếm thông tin để nắm bắt thời cơ, cùng với việc xây dựng và tạo lập các mối quan hệ.....Việc nào đối với mình cũng quan trọng, việc nào cũng cần làm ngay…vậy mà đôi khi cái động lực trong con người mình cứ ngày một giảm đi. Có còn là mình nữa ko, có còn là con bé Monsoon mạnh mẽ của ngày xưa nữa không?

Thời điểm này người ta đang phấn đấu để về đích. Hầu hết các doanh nghiệp, các ngân hàng đều ra sức đẩy nhanh tốc độ kinh doanh để hoàn thành các chỉ tiêu, với các cửa hàng, các xưởng sản xuất nhất là hàng thời vị thì giờ này đang lo huy động vốn để đầu tư vào vụ Tết Nguyên Đán sắp tới. Đối với học sinh, đây là thời điểm quan trọng để tất cả đều gắng sức chuẩn bị cho mùa thi học kì sắp đến vào cuối tháng 12 này…Với những đôi yêu nhau thì đây là thời điểm mọi người đang nô nức cưới….
Cuối năm, mùa sản xuất, mùa kinh doanh, mùa làm ăn, mùa học, mùa thi, mùa cưới…. còn với mình, cuối năm dường như là một cái gì đó nặng nề, buồn bã, tuy gấp gáp mà lại thấy rời rạc: mùa chia tay….

Mình đang tách mình ra khỏi cái nhịp sống hối hả tích cực ngoài kia hay sao, mình đang tự làm mình thụt lùi hay chính cái cuốc sống trôi qua quá gấp gáp làm mình bị thụt lùi đi mặc dù mình đã cố gắng hết sức rồi….

Mình thấy trống rỗng quá.

Con người vời bao nhiều khát khao và dự định tốt đẹp của mình ngày xưa đâu rồi.
Trái tim biết yêu thương và biết lo lắng cho người khác, biết quan tâm chu đáo đến mọi người xung quanh của mình đâu rồi?

Gìơ mình thấy cuộc sống cứ trôi đi, bàng bạc, mờ nhạt, hời hợt…..

Tình yêu trong trái tim cũng là một điều gì đó bàng bạc ko lắng động…

Mình thấy bực bội nhiều hơn là vui vẻ, thâý khó chịu nhiều hơn là thoải mái.

Bình minh đến, mọi thứ tưởng chừng như vạn vật bừng tỉnh nhưng tâm hồn mình vẫn ngủ mê, vẫn hoài vọng, nuối tiếc điều gì…

Mình ko hiểu chính mình nữa, chỉ còn thấy mọi chuyện thật khó khăn và tồi tệ…Nó còn tồi tệ hơn là khi mình chia tay Ex, bởi khi đó nói chia tay là chia tay không một chút lưu luyến, nhưng giờ đây, khi mình còn bao nhiêu dằn vạt và giàng xé, đắn đo, khi cái tình cảm đối với anh vẫn ko hề nguôi ngoai trong trái tim, có lẽ đó ko phải là tình yêu nữa mà hình như đó là sự nuối tiếc, là sự lo lắng quá mức cho anh, vẫn thưuơng anh nhiều nhiều lắm mà ko có điều gì diễn tả nổi.

Mình phải làm sao đây? Lạnh lùng thờ ơ, hay sống giả tạo với chính mình? Tiếp tục yêu thương hay là đánh mất? Mọi thứ cứ như thế, bàng bạc, mờ nhạt…

Chán mọi thứ, mệt mỏi với mọi thứ….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét