Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Mùa hè của em !

Vậy là mùa hè đã đến từ khi nào mà mình không biết, chỉ cảm nhận thấy nhiệt độ mỗi ngày một tăng lên, và những chiếc áo thu đông đươc thay thế bởi những chiếc áo cộc tay mát mẻ, những chiếc váy xinh xinh, những chiếc quần ngắn và giầy xỏ ngón…thì khi ấy, mùa hè đã về.



Nắng chói chang, nắng vẫy vùng trên những tán là mùa xanh lục mát mẻ, vạn vật đều như xanh mướt một màu. Hè đến rồi, và những thói quen của mùa hè đang dần trở lại. Nào là sấu đá, nào là đồ ăn mùa hè, nước giải khát mùa hè…và mùa hè là mùa của thời trang mát mẻ, đi trên đường dù chỉ một đoạn ngắn thôi mà ta cũng dễ dàng nhận ra được cái thời trang mùa hè len lỏi khắp mọi nơi.






Và đây là mùa hè đầu tiên mình đi làm, mùa hè đầu tiên trở thành người lớn.






Mình bắt đầu đi làm từ 19/3/2012 và đến nay đã là hơn 1 tháng mình tạm biệt thời sinh viên để bước vào môi trường làm việc, và thật lòng mình cảm thấy đi làm không đơn giản như đi học, bởi trách nhiệm, bởi công việc, bởi những mối quan hệ và bởi đồng tiền bát gạo. Mình thì chưa có khái niệm về đồng tiền bát gạo, bởi tuổi trẻ còn phải cống hiến nhiều, chưa cho đi thì cũng chưa mong nhận lại, và có một quy tắc cơ bản là trước mỗi công việc gì mình cũng sẽ sẵn sàng học hỏi dù nó không phải là điều mình quan tâm từu trước tới nay, cho dù nó chẳng phải những gì mình được đào tạo tại trưòng đại học, hay những gì mình cảm thấy yêu thích…thì mình cũng sẽ cố gắng mà học hỏi, để hiểu biết hơn, và để kiến thức cuộc sống ngày một nâng cao hơn.






Trong vòng hơn 1 tháng mà chuyển 2 công ty, có lẽ đó cũng là một điều may mắn bởi mình có nhiều lựa chọn, nhiều cơ hội mà chuyển đổi. Nếu cảm thấy không phù hợp thì chuyển đổi cho phù hợp, có sao đâu, miễn là mình cảm thấy thoải mái khi làm việc và làm những gì mà mình cho là tối ưu nhất. Ở cái thời điểm “trứng nước” này, có lẽ học hỏi vẫn là mục tiêu hàng đầu. Mình sẽ phải thật cố gắng quan sát và lắng nghe mọi người, để tâm tới mọi thứ xung quanh để làm quen dần với công việc và con người. Có lẽ làm việc với con người là phức tạp nhất, khó khăn nhất, vì thế mình sẽ phải cố gắng hơn, hoà đồng hơn, và có lẽ phải thay đổi cách sống của mình, bớt cá tính đi, bớt đi lòng tự ái, bớt đi cái tôi của mình để cảm thấy mọi người thân thiện và gần gũi hơn. Có lẽ thế. Thay đổi một tính cách đâu phải chuyện dễ dàng chứ. Nhưng mà phải thật kiên trì và cố gắng !






Vậy là hè này không còn được Nghỉ Hè nữa. Chao ôi, cái thời gian đó đã qua thật rồi sao? Mặc dù những mùa hè năm ngoài mình cũng chẳng bao giờ được nghỉ hè vì còn mải đi dạy thêm, học tiếng Anh, học chuyên ngành, và tới mùa hè năm nay thì đi làm…






Nhanh quá ! Vèo một cái đã 4 năm qua đi. Từ cái mốc đầu tiên đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời một cô nữ sinh đó là kì thi Đại học, cho đến giờ là mốc quan trọng thứ 2 : cô nữ sinh ngày nào đã tốt nghiệp ra trường và đi làm. Từ cái ngày 19/3 mình nhận được tin báo trúng tuyển, rồi tới 11/4, ngày mình đứng trước Hội đồng chấm luận văn để bảo vệ đề tài của mình, từ cái ngày 12/4 xin chuyển công ty…từ tất cả những cái mốc đáng nhớ đó, mình cứ lớn dần lên và trưởng thành dần lên. Các mối quan hệ cứ dần dần mở ra và cho mình nhiều kinh nghiệm sống hơn. Thế đó. Thời gian và trải nghiệm sẽ đưa cô nữ sinh là mình ngày nào mới còn non nớt là thế dần trở thành mình của ngày hôm nay, dù mình biết con đường phía trước còn rất dài, và còn nhiều trở ngại, khó khăn lắm.






Luyến tiếc mùa hè, luyến tiếc những ngày hè sang, kuyến tiếc tiếng ve râm ran vào mỗi sáng tinh mơ khi ông mặt trời còn chưa thức giấc, tiếng ve sầu đã kêu râm ran làm thành một dàn đồng ca mùa hạ gọi nắg về…và khi đó, cô sinh viên nhỏ là mình cũng đã thức giấc để ôn bài, và để kịp cho chuyến sẽ bus lúc 6h sáng vào nội thành để đến trường đại học. Mình yêu cái nhịp sống êm đềm ngày xưa, yêu cái tiếng ve xao xuyến của những ngày đầu hè, yêu cái năng rất ngọt và dịu êm chứ không gắt gỏng như những buổi trưa hè…Yêu tất cả vì đó là cuộc sống thân thương của mình.






Nhớ quá ! Nỗi nhớ sâu thẳm trong trái tim và kí ức, những kí ức dịu êm và đầy ngọt ngào của mình. Nhớ 12 năm đèn sách thời học phổ thông, nhớ 4 năm miệt mài bên giảng đường đại học để ấp ủ một ước mơ, nhớ những buổi chiểu tản mạn hồ Tây, nhớ cái con đường kỉ niệm những buổi chiều hoàng hôn muộn, ôi, mình thấy nhớ lắm…Nhớ ngày 20/7 khi mình tròn 20 với những lời hứa hẹn thật đẹp….và nhớ…. nhớ nhiều hơn thế…






Sẽ không còn nhiều dịp về trung tâm Hà Nội chật hẹp đông đúc nữa. Một công việc gần nhà có lẽ là ước mơ của nhiều con người, và mình hài lòng với hiện tại. Chỉ mong sao hãy luôn cố gắng để phát triển bằng chính những gì mình đang có.






Mùa hè ơi, nhớ mùa hè da diết, nhớ những kí ức ngày xưa, dù không nhiều nhưng đáng quý, đáng nâng niu biết mấy. Nhớ lắm một con người, rất gần và rất xa, một người bạn, một tri kỉ, một người yêu thương đã đồng hành cùng ta suốt những tháng ngày ấy, nhớ lắm, tha thiết và lắng sâu. Chẳng biết gọi cảm xúc ấy là gì, chỉ biết gọi bằng cái tên Nỗi Nhớ, để tất cả nằm im trong trái tim bé nhỏ mà chan chưa yêu thương này.






Gửi tới mùa hè của em những nỗi nhớ tha thiết nhất. Em yêu mùa hè !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét