Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Cố lên Chi-A-Ki

Mình chưa phải là một tiếp viên và cũng không thích cái nghề tiếp viên, thế nhưng câu nói động viên này lại rất đúng với mình trong hoàn cảnh này.

Thế là mình đã đi làm được 10 ngày ở hãng hàng không Jetstar.

10 ngày tuy ngắn ngủi nhưng mình lại học thêm được một nghề mới khác hoàn toàn chuyên ngành mà mình được đào tạo 4 năm trong trường đại học, đó là nghề của một nhân viên phục vụ hành khách hàng lý, mà người ta vẫn hay gọi một cách chung chung là Nhân viên làm thương vụ.


Địa điểm làm việc của mình là tại sân bay quốc tế Nội Bài, mà cụ thể là các quấy check-in ở các sảnh lớn của nhà ga, rồi các gate ở trên tầng 2, rồi các phòng đón khách, trả hành lý, và cả ở sân đỗ nơi máy bay hạ cánh nữa. Công việc của mình sẽ được luân chuyển tới từng vị trí theo phân công của trực ca. Nhưng tóm lại nó gồm những công việc sau: làm thủ tục cho khách lên tàu, xé thẻ trước khi khách on board ( đây là công đoạn kiểm soát sau), đón đến, lost and found ( hỗ trợ tìm kiếm hành lý thất lạc và xử lý…) và cả bán vé xe bus của hãng cho khách về tới Hà Nội nữa…


Công việc này mang tính chân tay là nhiều. Đối tượng phục vụ của mình là hành khách và hành lý của khách. Công việc này đòi hỏi có trình độ tiếng Anh, trình độ tin học, sự hiểu biết về ngành hàng không là một lợi thế, có ngoại hình tương đối, và nhất là khả năng giao tiếp, trình bày tốt. Có thể nói đây là công việc đòi hỏi nhiều hơn cả là kĩ năng mềm.


Môi trường làm việc của mình là môi trường quốc tế, đa văn hoá. Và vì đối tượng mình phục vụ là con người nên có nhiều phức tạp, nhạy cảm. Các đồng nghiệp của mình đa phần là con gái, nên có nhiều cái rắc rối phức tạp đòi hỏi sự nhạy bén và khéo léo.



Công việc này không đòi hỏi bằng cấp, chỉ cần có chứng chỉ Toeic 400-500 điểm là ok, vì thế những kiến thức về tài chính của mình chả dùng đến tí nào. Có chăng thì chỉ là để mình lý giải xem vì sao Jetstar lại được gọi là hàng không giá rẻ, để giá rẻ thì họ kinh doanh như thế nào, cắt giảm chi phí ở những khâu nào…Nói chung có trình độ thì cũng rất tốt cho việc nhìn nhận và suy xét một số vấn đề.



Cho đến hôm nay là mình đã làm việc được 11 ngày rồi. Trong thời gian đó, mình chủ yếu là được đào tạo, và giờ mình vẫn đang được training công việc đón đến và lost and found do đây là công việc được đánh giá là đơn giản nhất.



Thành thật mà nói, nếu ai năng động và có tham vọng thì công việc này sẽ không bao giờ là sự lựa chọn của họ, và khi bước chân vào Jetstar, mình đã đối mặt với rất nhiều sự thắc mắc, và những câu hỏi của đồng nghiệp và của những người làm trong sân bay ở các bộ phận khác: Vì sao mình lại làm ở vị trí này, vì sao mình lại chọn hãng bay này, vì sao và vì sao??? Nhưng mọi người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ biết vì sao. Vì sao ư, đơn giản vì đó là công việc, và một công việc như thế có lẽ là niềm mơ ước của mấy tỉ người đang thất nghiệp trên thế giới này.



Mới đầu vào làm việc, mình thấy rất cô đơn, thấy buồn, thấy lẻ loi. Trong môi trường xa lạ này, mình có rất ít bạn. Đồng nghiệp của mình toàn là các chị lớn tuổi đã có gia đình rồi, lại có thâm niên trong nghề. Còn mình, một con bé non nớt thư sinh cả về dáng vẻ bề ngoài lẫn tâm hồn và suy nghĩ, mình cảm thấy rất khó khăn để hoà đồng bởi sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác làm cho mình vấp phải nhiều khó khăn trong cách xưng hô và đối nhân xử thế.


Anh Dũng đã từng nói với mình: “Khi đi làm thì cái khó khăn lớn nhất lại không nằm ở công việc, mà lại nằm ở chính các mối quan hệ với mọi người trong môi trường làm việc. Vì thế một người thành công có lẽ không chỉ dừng lại ở việcngười ta giỏi làm việc, mà yếu tố quyết định lớn nhất chính là khả năng giao tiếp và thiết lập các mối quan hệ thật tốt, duy trì nó và làm cho mọi người yêu quý mình”



Mình thừa nhận rằng mình không phải là một con bé nói năng dở hay không biết nói năng, nhưng mình thừa nhận rằng mình còn ngây thơ trong những lời nói và cách ứng xử, và điều đó là rào cản đối với mình. Cho đến giờ, mình vẫn đang tích cực từng bước dỡ bỏ rào cản đó ra khỏi cuộc sống của mình để có thêm nhiều bạn bè và đồng nghiệp yêu quý mình, và mình nghĩ đó sẽ là một điểm mấu chốt để thành công.



Mình vẫn lạc quan vào sự cố gắng nỗ lực của mình, mình vẫn nghĩ rằng nếu sự nhiệt tình và lòng dũng cảm của mình lớn hơn chút nữa, sự say mê và đôi khi là cả một sự biết chấp nhận của mình lớn thêm chút nữa, thì chắc chắn mình sẽ đảm nhận tốt công việc này. Lòng chỉ biết luôn động viên mình rằng : Cố lên Monsoon !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét